Mẹ Việt Nam

Mẹ Việt Nam

Các nước Âu Mỹ dành một ngày để nhớ đến các Bà Mẹ. Đó là ngày “8 tháng 5”. Một ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày quả là quá ít! Người Việt Nam chúng ta dùng ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm để bầy tỏ tấm lòng hiếu thảo của những người con đối với người Mẹ đã mang nặng đẻ đau và dưỡng dục chúng ta.

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…”

Chưa đủ! Với tình thương yêu vô tận của Mẹ, với sự hy sinh cao cả của Mẹ, và sự dưỡng dục bền bỉ của Mẹ thì phải bao gồm hết cả bốn biển năm châu, chứ một Thái Bình Dương theo nhạc sĩ Y Vân đâu đủ để nói lên tất cả tấm lòng này. Thật không có bút mực nào có thể viết được hết công ơn của các Bà Mẹ!

Từ ngày Mẹ mang con trong lòng cho đến những ngày Mẹ dong ruổi theo từng bước chân phong trần của con, đến lúc Mẹ xuôi tay… chặng đường gian truân này không ngoài ai khác Mẹ. Mẹ luôn là điểm tựa vững chắc, khi con ốm đau cũng như khi con khoẻ mạnh. Đêm giá lạnh, Mẹ là hơi ấm; giữa trưa hè nóng nực, Mẹ là bóng mát. Bát cháo đầy giữa canh khuya, ly nước lạnh trưa hè, cơm ăn, áo mặc… Mẹ chấp nhận gian truân, hy sinh cũng vì con.

Trong bóng tối của đêm đầu Xuân và cũng nhân ngày lễ Mẹ sắp đến, tôi viết ít dòng để vinh danh và ca tụng những Bà Mẹ Việt Nam. Mẹ đã dằn cơn đói để bát cơm của con được đầy. Mẹ rách rưới cho con được lành lặn. Mẹ thức trắng đêm trường bên giường bịnh của con. Khi chiến tranh cướp mất đứa con của Mẹ, Mẹ âm thầm ôm tấm khăn sô đưa con ra nghĩa trang vào chiều mưa. Chữ nghĩa nào diễn tả cho hết được tấm lòng này? Áng văn nào vinh danh cho tấm lòng của Mẹ? Đền đáp nào cho đủ sự hy sinh của Mẹ? Làm sao cho trái tim Mẹ bớt khô héo vì Mẹ đã dùng tất cả sức lực để giúp con vươn lên trong cuộc đời nghiệt ngã?

Mẹ Việt Nam ơi!

Nước mắt chảy xuôi, nhưng con muốn làm cho nước bốc hơi để nước lại được trở về nguồn. Con muốn thành những trận mưa rào để đem đến cho Mẹ nụ cười và niềm vui. Con muốn dâng lên Mẹ ly nước mát giữa trưa hè, tô cháo nóng trong đêm mưa gió bão bùng. Nhưng dòng đời thật nghiệt ngã vì khi con nhận ra được điều này thì Mẹ đã ra đi! Con không còn được dâng cho Mẹ bó hoa hồng thắm đỏ mà đổi lại là cánh hồng màu trắng. Chậm mất rồi, Mẹ ơi!

Xuân này con về Mẹ ở đâu?

Kỷ niệm, êm ái, hiếu thảo, tình thương… tại sao cho đến bây giờ con mới viết ra đây...?

Thúc Soạn Nguyễn

(Viết cho ngày Các Bà Mẹ 2011)

TB: Cám ơn tấm hình mượn trên Web.