Bến Đò Xưa

Bến Đò Xưa

Nhớ bến đò...

Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy, tôi ung dung bước vào trường Khoa Học, lòng hồi hộp nhưng hãnh diện. Vừa bốc được cái bằng tú tài, rời thành phố bốn mùa hoa, thành phố thông reo, thành phố sương mù để chập chững theo chân những nhà bác học Khoa Học Sài Gòn. Từ là thằng đàn anh ở trung học, đang là chim anh vũ bay lượn xung quanh các nàng kiều mười tám hai mươi, phút chốc trở thành đàn em ở đại học, bay nhảy giữa đám hoa tàn. Buồn ơi là buồn!

Nhớ những ông lái đò...

Làm sao nhớ hết những ông lái đò của trường Khoa Học Sài Gòn. Hết ngày này qua ngày khác, năm này qua tháng nọ, những ông lái vô, lái hữu, lái điện, lái toán, lái lý...cặm cụi đưa khách sang sông mà khách qua đò không lời từ biệt. Có những năm cao điểm những ông lái đò không dùng địa bàn định hướng mà dùng kim chỉ nam đưa hàng ngàn khách sang sông tấp bến Quang Trung, Đồng Đế, Thủ Đức, Võ Bị.

Nhớ những khách qua đò...

Rồi cũng đến ngày đò rời bến, bỏ mái chèo, vứt bút nghiên, ôm được cái giấy tốt nghiệp, chữ C, H, O, N entalpi, entropi tràn ngập, thế là cuộc đời làm bếp rộng mở. Đường đời muôn lối, khách sang sông, mỗi người đi mỗi ngã. Có những khách trên cùng chuyến đò. Có những khách trên những chuyến đò trước, đò sau. Được nhớ, nhắc đến nhau cũng là điều mừng mừng tủi tủi. Gặp được nhau để mà mày tao mi tớ, nhớ lại thuở ấy là điều may mắn lắm rồi. Nếu có giận cũng đừng ngoảnh mặt làm ngơ, một cái bắt tay, một nụ cười để cùng nhìn đời mục nát đi qua. Cái thời thiếu niên, cái thời sinh hoạt, cái thời yêu trộm nhớ thầm dưới tàn cây chùm ruột (có người nói với tui là dưới tàn cây trứng cá...) chắc vẫn còn đẹp...

Rời bến xưa, ta dừng chân bến lạ. Có khi là bãi đục, có khi là bãi trong. Bãi nào cũng cho ta đặt chân lên đất liền, chân trời mới, niềm tin mới và may mắn mới. Gặp lại nhau người thì lên hàng “dám đốc”, kẻ nhận chức vụ “dám làm”. Nhớ lời thầy dạy khi rời trung học:

Nous faisons de notre mieux

Toujours et toujours joyeux

Cho nên bây giờ tôi thành kẻ “dám chơi”

Trường xưa, dấu cũ bao kỷ niệm

Khơi dậy trong lòng nỗi nhớ thương

Tôi nhớ hàng me, cây phượng vĩ

Nhớ ngày khai giảng, nhớ hè qua

Nhớ thầy, nhớ bạn, rồi nhớ em

Cảnh ấy, tình này ai bảo không?

TSN, chiều mưa Sherbrooke

15 tháng 5 năm 2011