Quê Tôi...

Quê Tôi ...

Quê tôi đó ... thật trữ tình lãng mạn

Có nắng chiều ... ve vãn cánh đồng xanh

Có gió đêm ... thổn thức với lá cành

Có trăng sáng ... dạt dào trên hè phố

Quê tôi đó ... đầy niềm thương, nỗi nhớ

Có con đò khua nhẹ mái chèo xa

Có tiếng chim ... kêu ríu rít sau nhà

Có cô gái ... nhẹ vân vê tà áo...

Quê tôi đó ... đẹp mỹ miều, huyền ảo

Bóng con diều thấp thoáng rặng tre xanh

Ánh sao đêm ... xuyên lấp lánh trên cành

Mặt sông đó ... tỏ soi vầng trăng bạc...

Quê tôi đó ... an bình và ... mộc mạc

Dãy Ngự Bình lặng lẽ dưới trời Đông

Nước Hương Giang lờ lửng ... chảy xuôi dòng

Chuông Linh Mụ ... tiếng u trầm ngân ngả

Quê tôi đó ... mùi hương đồng cỏ lạ

Suối thác ngàn ... cuồn cuộn chảy gần xa

Đám rêu xanh phủ kín góc hiên nhà

Hàng lau trắng mọc lan bên ghềnh đá

Quê tôi đó ... tuy xa nhưng chẳng lạ

Vẫn nhớ hoài ... con đường cũ ngày xưa

Vẫn thoáng nghe ... tiếng em bé nô đùa

Vẫn in bóng ... người em ... sầu muôn thuở...

Như-Tuấn