Một Chuyến Đi Xa

Một Chuyến Đi Xa

Cầm chiếc vé xe trên tay, lòng Hương bỗng nhẹ nhàng, rộn lên niềm vui khó tả, thế là mình sắp được gặp mẹ và các em rồi!

Hương còn nhớ cách nay không lâu, ngày mà Mẹ và các em Hương thu xếp đồ đạc, chất lên xe tải, chuyển về một nơi xa lắm, xa xứ Bụi Mù Trời này để đến một vùng trời xa lạ, không người quen biết, không người thân thương. Hương cứ ngậm ngùi mãi, tự hỏi tại sao Mẹ lại quyết định đưa các em đi xa thế, trong tay tiền bạc chẳng có là bao. Mấy hôm ấy Mẹ Hương và các em cứ buồn bã thế nào ấy, nên Hương chẳng dám hỏi thêm. Ai không lo khi đi xa quá vậy, Hương nghe Mẹ nói lờ mờ :

- Đi xuống Cà Mau, chở gỗ cho một người quen, gỗ dưới ấy có giá lắm, khi bán họ sẽ chia một nửa. Ở đây đắt đỏ quá con ạ, người ta nói Cà Mau sướng lắm, cá tôm, thóc gạo rẻ lắm, dễ sống hơn ở đây nhiều.

Những tấm ván dài ba, bốn mét, rộng bốn, năm mươi phân đã xếp vào sàn xe từ lúc nào Hương cũng chẳng hay! Hương lo lắng - Mẹ có tin người quá không, họ có gạt mình không, Mẹ bỏ thành phố đã sống hàng chục năm đi xa vậy sao? - Câu hỏi này Hương chưa có câu trả lời! Đêm về, Hương trằn trọc không ngủ được, hay là Mẹ buồn vì Ba không còn ở đây nữa, không được ở nhà, Ba đã đi xa, mãi phương Bắc... nơi nào, cả nhà chưa ai biết, cũng chưa thấy Ba tin tức gì về...

Hương sửa soạn đi Cà Mau thật đơn giản, vài bộ áo quần, vài chục đồng trong túi là xong, lương tháng đủ đi một chuyến, nếu dè xẻn tiêu dùng. Thời gian này đang nghỉ hè, mình đi chơi cả tháng cũng được. Hương vui lắm, không nghĩ đến đoạn đường xa lắc mà cô sắp đi qua.

Từ Ban Mê Thuột đi Cà Mau phải đi hai chặng đường chính. Hương ra bến xe để đi Sài Gòn rồi sau đó mua vé xe đi tiếp Cà Mau, quãng đường Hương sẽ đi bằng nửa chiều dài đất nước, hình chữ S thân yêu, sao cô không thấy quản ngại chút nào.

Chiếc xe đò từ Ban Mê Thuột đi Sài Gòn hôm ấy của công ty xe khách thành phố. Những chiếc ghế cũ kỹ, chỉ còn khung sắt lót miếng ván lên, đinh ốc long mất cả, ngồi ê ẩm một chặng đường dài, nhưng mọi hành khách, cũng như Hương ai cũng nghĩ có vé đi, được đi là tốt rồi, mua vé khó lắm, phải xếp hàng từ sáng sớm hôm trước!

Xe đi qua Ninh Hòa, Nha Trang, chạy bon bon trên Quốc Lộ 1. Hương vui quá, như người thoát được cảnh tù túng bấy lâu nay. Được tự do ngắm cảnh núi, biển, thấy những cánh cò trắng bay nhẹ nhàng, thư thái trên cánh đồng, những lo lắng về cuộc sống không còn trong tâm trí Hương lúc này. Hương như con chim bị nhốt lâu ngày, nay tìm thấy cảnh trời thiên nhiên!

Gần hai giờ đêm, mới tới Phan Thiết, một thành phố biển, nặng mùi nước mắm, nổi tiếng với nước mắm nhĩ ngon tuyệt. Hành khách khoảng bốn chục người, xe ngừng, nghỉ ngơi ghé vào quán bên đường ăn bữa đêm, họ bán đủ thứ: cháo vịt, bún bò, mì, phở, hoặc uống ly nước giải khát, lấy sức đi tiếp, còn cả hai trăm cây số nữa mới tới Sài Gòn.

Đến bến xe Sài Gòn đã tám giờ sáng, Hương chạy vội vào quầy vé, mua ngay một vé đi Cà Mau. Ăn sáng xong Hương mướn một giường trọ ngay trong bến xe, nói là giường cho lịch sự, chứ thật ra là một chiếc ghế bố cũ mèm, đầy mùi mồ hôi của khách thập phương lỡ đường... Cả ngày hôm ấy Hương đi dạo quanh quẩn khu vực bến xe cho khuây khỏa. Cảnh vật ở đây đã khác xưa nhiều, Hương để ý đến các em nhỏ bán hàng rong, gầy tóp, áo quần nhếch nhác, cố rao to món hàng mình bán, chào mời khách, "Cô mua đậu phộng ngon nè cô", em nói "Cháu nghỉ học từ năm ngoái. Năm nay cháu lên lớp năm, phải bán phụ mẹ kiếm tiền, nghỉ học buồn lắm cô à". Hương thấy lòng mình có chút gì đó chua chát, gợn buồn thương, ngậm ngùi nhìn những cảnh đời éo le, thương tâm.

Trên xe đò đi về Cà Mau, xe rộng rãi hơn, êm ái hơn ghế ngồi của chiếc xe ở xứ Buồn Muôn Thuở (hay Buồn Một Thời...) nơi Hương đã sống bấy lâu nay... Xe chay nhanh, đường đi còn tốt lắm, trên Quốc Lộ 1 đến Tây Ninh, Bến Tre, Mỹ Tho, qua phà Bắc Mỹ Thuận... Cần Thơ, một thành phố lớn mà người ta còn gọi là Tây Đô, nổi tiếng một thời.

Thế là vài giờ nữa thôi, Hương sẽ được gặp Mẹ và các em. Lòng Hương hăm hở, vui, nhưng Hương lại lo lo, lỡ không gặp được em ở bệnh viện Cà Mau thì sao, sắp đến giờ tan ca chiều, sáu giờ rồi! May quá, khi xe đò vừa ngừng trước cổng bệnh viện thì em trai Hương đang lững thững ra về... Chị em gặp nhau bất ngờ, mừng quýnh lên:

- Sao chị hay thế, đến mãi Cà Mau, mừng quá chị ơi!! Em cũng nhớ chị, em nghĩ chẳng bao giờ chị đến đây được!

Mẹ và các em Hương ở mãi trong huyện xa, cách phố năm sáu cây số, Huyện Trần Văn Thời. Mẹ bảo về Cà Mau, trong túi chỉ còn vài trăm bạc, ở hiền gặp lành, gặp bác Sáu tận tình giúp đỡ, đưa về huyện này cất nhà trong khu vườn của bác và được bác chỉ dẫn mọi điều...

Buổi chiều hôm đó, hai chị em Hương lội bì bõm mãi mới đến nhà vì nước triều thấp, nếu không phải đi xuồng tốn mấy đồng, mới về đến nhà.

Cả nhà, Mẹ và các em gặp được Hương ai nấy cũng rưng rưng, mừng tủi... Riêng Hương, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy dài xuống đôi má mịn màng. Bữa cơm đạm bạc tối hôm ấy, cá kho tiêu, rau muống luộc, dưa chua nấu canh tôm, mọi người ăn thật ngon lành, như chưa bao giờ được ăn một bữa ngon như thế!

Phạm Thị Minh-Hưng