Chàng Chàng Thiếp Thiếp

Chàng Chàng Thiếp Thiếp

Bắc thang lên hỏi ông trời

Xuống xem nhân thế có KỲ hay không?

Xưa ai tuyệt thế giai nhân

Treo cao giá ngọc kén chồng tài ba

Giữa chiến cuộc, bàn cờ bát nháo

Buổi loạn ly, xuất thế anh hùng

Có chàng vừa tuổi trung niên

Chẳng dòng hào kiệt, ngoài vòng thư hương

Đứng xa mà ngó: như Từ Hải

Lại gần trông kỹ: dáng Sở Khanh.

Gặp thời phút chốc lên quan

Chẳng cần đạp TUYẾT cũng tầm được MAI.

Cuộc chơi đang phút thâu canh,

Cờ chưa tàn cuộc đã thua tức thì.

Chàng oai vệ rước nàng bôn tẩu

Chốn ba đào đứt ngọc lìa gương.

Cớ chi ông tạo xoay vần

Khiến thân mệnh phụ hoá ra bọt bèo!

"Chàng đã bước thiếp tôi cũng bước,

Cũng so đo những chả cùng nem"

Chàng về xếp chiếc tàn y

Giải cờ qui giáp mong phen đổi đời

Thiếp cũng phải trâm cài lược dắt

Điểm tô sao hương sắc mỹ nhân.

Chợ chiều cũng ráng cuộc chơi

Học tầy nội trợ dẫu cho lỡ làng.

Nếu xưa phu xướng phụ tòng

Biết lòng quân tử thích ăn phở ngoài.

Thì thiếp đã tay ngà bếp ngọc

Nhỏ lửa hầm, gạn đục lắng trong

Đinh hương, hồi, quế - thêm gia vị

Gừng cay, muối mặn - củng nhẹ nêm.

Phở nhà so với phở ngoài

Chắc đâu vỏ quýt đã dầy hơn tay ?

Chẳng qua là giống bạc tình

Mới gây nên nỗi bán đào buôn hương!

Chàng đã thế, thiếp đành phải thế

Quyết so tài cao thấp một phen.

Bàn cờ bày lại cuộc chơi,

Biết đâu thời thế nảy sinh anh tài

Tuyết Mai lừng lẫy một thời,

Vẫn còn đây nữa tấm lòng thương dân.

Liều một bước hồi đầu cố quận

Lấy tử y (*) che bóng thời gian

Phở nhà phô giữa chợ đời

Gặp may thì lại lên "BÀ" một khi...

Lan Hoa