Những Bài Thơ Không Tựa Đề
Đêm ấy, có hai sự lặng lẽ
Sao trên trời và anh trong tay em
“Biết nói gì đây lúc tiễn anh
Đêm khuya sương lạnh gió lay cành
Người đi có nhớ câu hẹn ước
Cho mối duyên tình mãi thắm xanh”
Nếu có một ngày em nhớ anh
Cứ ngồi bên cửa vắng lặnh thinh
Anh sẽ bay về trong hương gió
Đến với em như thể vô hình
Nếu có một ngày em nhớ anh
Đứng bên cửa sổ nhìn ra xa
Anh sẽ là sương vừa kết lại
Tạm đậu trên cành nhánh lá non
Thôi nhé, đừng buồn, đừng nhớ mong
Bởi là qui ước của thời gian
Chúng mình hai lối ngăn trần thế
Nhưng có chung nhau một khung trời
Anh sợ ngày dài xa thăm thẳm
Em anh không đủ sức mà đi
Em ơi cứ tựa vào làn gió
Gió sẽ mang đi nỗi nhớ nhung
----------------------------
Những chiếc lá bay theo làn gió
Cánh chim trời ẩn khuất trong mây
Hàng dậu tím mấy mùa quên nở
Bởi chốn xưa thiếu vắng bạn tình
Bên sân nhỏ, rêu thềm năm cũ
Mái nhà xưa vắng lạnh bơ vơ
Căn phòng kia im tiếng thở dài
Em lạc lối bởi đâu là mộng?
Em khẽ hát, bài ca sum họp
Bạn lòng ơi, còn tưởng đâu đây
Nhưng tiếng đàn không ai bắt nhịp
Tiếu Ngạo Giang Hồ chỉ riêng em
-------------------------------
Ở nơi đây, trời sương như khói
Áo mùa thu đỏ lá bên đường
Ta cũng thấy má em au đỏ
Mái tóc chùng ngai ngái mùi hương
Ở nơi đây buồn khi đêm xuống
Khi sương đêm giọt đọng giọt rơi
Thôi về tìm lại dòng hơi ấm
Để tàn dư ấp ủ hơi đêm
Ta lang thang như kẻ trong mưa
Tháng Mười nơi đây đầy hơi nước
Vẫn biết nơi đây ta tạo nghiệp
Nhưng nơi đây tình tan như sương
----------------------------
Cái thuở sinh viên lại trở về
Rong chơi khắp phố với mình em
Mang mang nỗi nhớ, cà tàng đạp
Chở cả tình em lẫn yêu thương
Cái thuở sinh viên lại trở về
Thuở bàn tay trắng, thuở hào hoa
Bến bờ ảo vọng đưa em lướt
Dậy sóng ao tù mọi nhánh sông
Cái thuở sinh viên lại trở về
Vũ điệu chiều thu bến tình yêu
Công viên vàng lá mình tao ngộ
Gió hiu hiu nhẹ bén vào tim
Cái thuở sinh viên lại trở về
Giảng đường, gốc phượng, ngập yêu thương
Thấp thỏm ngóng trông trường tan học
Ta về xe đạp mọi đường thu
Cái thuở sinh viên lại trở về
Rong chơi khắp phố bằng xe đạp
Chắng ngại mưa giông, ngần nắng cháy
Kút kít đưa em một xe thôi
------------------------------------
Căn buồng nở rộng tự bao giờ
Bởi nửa trời xanh theo chân anh
Chái bếp lạnh tanh, bàn ăn vắng
Lẳng lặng mình em với thẫn thờ
Một mình em, chiếu giường một nửa
Chợt bàng hoàng bởi nửa linh hồn
Nếu anh đi mãi, anh vắng mãi
Trái đất này thui thủi mình em
-------------------------------
Em ngồi nhặt nhạnh làm thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ em yêu
Em ngồi từ sáng đến chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi em đợi trời mưa
Nhớ anh cái phút anh đưa qua cầu
Em ngồi anh có hay đâu
Vọng phu lúc ấy bắt đầu hóa em
Riêng tặng em gái vì sự mất mát vừa qua
TSN, Canada, 26 tháng 8 năm 2011