Trách Yêu

Trách Yêu

Anh gặp em giữa khung trời Đại Học

Thưở em gầy mái tóc xõa bờ vai

Nụ cười xinh làm anh mãi nhớ hoài

Em tản bộ anh từ xa đứng ngắm

Gặp được em cả ngày anh vui lắm

Nhớ nhớ thương thương chưa lần bầy tỏ

Anh trách anh sao vụng dại tình si

Đường em đi anh gần như biết hết

Nhưng sao em không biết đến tình anh

Anh nhát gan nên thôi đành câm nín

Có suy tư cùng mang nhiều hy vọng

Bởi vì em chưa sánh bước cùng ai

Ngày một ngày hai sống trong ảo mộng

Vẫn vui tươi vì bóng em còn đấy

Cùng vui đùa bè bạn cạnh giảng đường.

Có những lúc anh muốn nói với em

Nói thật nhiều cho vơi nỗi ưu tư

Nhưng ngày một ngày hai vẫn chưa can đảm

Anh lo âu chỉ sợ em hững hờ

Giết tình anh từ trứng nước phôi thai

Anh trách anh đã không đủ sức tài

Đành giữ kín những cảm tình không lối thoát

Rồi một ngày giảng đường vắng bóng em

Anh mong chờ tưởng rằng em ốm nhẹ

Anh nào ngờ em đã đi thật xa

Xa xôi quá cả nửa vòng trái đất

Không thấy em lòng anh buồn quay quắt

Em đâu rồi, hình ảnh anh chờ mong

Tả làm sao trong niềm thương nỗi nhớ

Khi bóng hồng không còn để dệt mơ

Anh trách anh đã ngu ngơ dại khờ

Không dám tỏ nỗi lòng yêu tha thiết

Dù thế nào anh cũng muốn em biết

Đã cho anh có niềm thương nỗi nhớ

Đẹp như tranh ở lứa tuổi tình nồng.

Kim Đoan

Một ngày đã hướng lòng về khuôn viên Đại Học Khoa Học Sài Gòn

Tháng 03-2011