ANH LÀ NGƯỜI ÐIÊN
Em ơi anh chỉ người điên
Ði trong thành phố chẳng nhìn thấy ai
Anh điên, điên thật chẳng sai
Cuộc đời ta chẳng có chi
Nghĩ lui nghĩ lại có gì nói đâu
Anh thích bóng mát bên cầu
Anh ngồi câu cá chẳng câu được gì
Em ơi anh chẳng biết chi
Anh đi tản bộ mỗi khi chiều về
Ðường dài chân bước lê thê
Nhìn mây nhìn nước nhìn về xa xa
Thương sao đất nước quê nhà
Áo cơm không đủ sao anh ơ hờ
Quê người đất nước ai mơ
Quê ta rách nát trông chờ ai đây
Ta điên quên hết chuyện này
Mong ai còn tỉnh ra tay lái lèo.
Tôn-Hoài-Phương, Sydney-01-04.