Dẫu Đời Ngăn Cách

Dẫu Đời Ngăn Cách

Rời khỏi nhà hàng sau một buổi làm việc bận rộn, Trân vội vã rảo bước nhanh về phía cầu thang để đi về nhà với tấm lòng nặng trĩu âu lo. Từ hơn tuần lễ nay, khi bác sĩ bảo với nàng rằng trái tim của con bé Ái không thể chữa lành được mà chỉ chờ đợi để thay mà thôi thì Trân không còn thảnh thơi để vừa đi, vừa ngắm cảnh phố xá như thường lệ được nữa. Ái không phải chỉ là đứa em gái duy nhất mà còn là người thân ruột thịt duy nhất của nàng trên cõi đời bao la này...Ôi! con bé mới vừa tròn 20 tuổi, vừa lên đại học năm thứ nhất với những ước mộng xanh tươi thì tử thần đã đến thăm nó bằng một bước đột ngã nơi cửa giảng đường, cái lưỡi hái bén nhọn của hắn chỉ lướt vờn qua trái tim lười biếng hoạt động của Ái một khoảng khắc nhanh hơn một cái chớp mắt đã đủ làm nó khuỵ xuống đất với một nỗi đau đớn tưởng chừng như chết được. Từ hôm đó trở đi, từng ngày chậm chạp trôi qua trong khắc khoải âu lo, trong niềm hy vọng đợi chờ một tin lành hay một phép mầu xuất hiện. Trân mong chờ một cú điện thoại hay một lá thư từ bịnh viện báo tin có tim thay cho Ái, đến độ có thể mừng phát điên lên được nếu chuyện đó đến, nhưng con bé thì không có vẻ gì tơ tưởng... Nó thản nhiên như không hề biết đến nó đang mang một căn bịnh cực kỳ nguy hiểm có thể cướp đi mạng sống của nó bất kỳ lúc nào. Từ bịnh viện về căn chung cư trên lầu 5 của hai chị em, Aí không trở về trường học tiếp tục nữa mà chỉ quanh quẩn ở nhà dọn dẹp, lau chùi mọi đồ vật trong nhà đến sạch bóng. Mỗi ngày nó đi bộ lên xuống vài dốc phố, tiện đường ghé siêu thị mua ít thực phẩm rồi trở về nhà làm thử một vài món ăn học được từ báo chí và hỏi Trân về khả năng nấu ăn của nó với một dáng vẻ rất nghiêm trọng như thể trên đời bây giờ không có gì đáng để ý bằng chuyện này! Thì giờ còn lại nó dùng làm bạn với cái computer trong khoảng thời gian Trân phải đi làm việc. Mỗi lần giờ nghỉ giải lao đến, Trân luôn gọi phone về nhà thì y như rằng Ái trả lời ngay lập tức với một giọng nói nhẹ nhõm và vui vẻ khiến cho mỗi lần gác điện thoại lên là như thể Trân vừa trút được một gánh nặng và hăng hái trở về làm việc tiếp. "Hãy để số mệnh quyết định mọi việc và hãy vui vẻ với những gì mình đang có !!!" Ái đã gửi email cho chị mình như vậy và đã đứng yên lặng nhìn Trân đọc email với những giọt lệ âm thầm tràn ra bên khoé mắt.

Ái vốn dĩ là một con bé có bản tính lạc quan và luôn tươi cười, cả chung cư này ai mà không biết nó và ai mà không quý mến nó. Làm chuyện bao đồng là "nghề của nàng": Tỉa cây cảnh với ông John, lấy báo và thư từ hàng ngày cho bà Vicky, dẫn chó đi dạo dùm cho ông bà Bob lầu 9 mỗi khi ông bà bận rộn đi thăm con cái, đánh cờ với ông bà Yang, chơi đùa và trông mấy đứa trẻ con của cặp vợ chồng Michelle tầng dưới khi họ có tiệc tùng về trễ...bao nhiêu chuyện linh tinh khác của Ái trong cái cộng đồng 100 gia đình của cái building 10 tầng này đã khiến nó trở thành một người bạn thân thiết của đủ mọi thành phần già trẻ lớn bé, từ lúc Trân dọn đến từ 8 năm trước khi hai chị em nàng mới chân ướt, chân ráo về thành phố San Francisco - Dạo đó, chẳng đặng đừng vì sức khoẻ của Ái khiến Trân phải quyết định dọn ra khỏi Chicago, nơi đã nâng đỡ cho hai chị em nàng những bước chân đầu tiên nơi xứ lạ quê người. Những mùa đông băng giá của tiểu bang này, khiến Ái thường bị mệt và bỏ học thường xuyên vì cấp cứu và sau cùng: cũng vì lần mổ tim đầu tiên của nó xảy ra một cách bất ngờ khi nó chợt té xỉu trong đêm bão tuyết vừa đổ xuống! Đã khiến cho ông bà Smith bảo trợ cho hai chị em nàng (sau này trở thành bố mẹ nuôi) đã khóc sướt mướt khi phải chia tay với Ái.

Hơn Ái 14 tuổi, vừa là chị lại vừa là một người mẹ trẻ ! Trân chưa bao giờ có thì giờ để nghĩ đến lứa tuổi xuân xanh của nàng khi định mệnh ban cho nàng một đứa em gái - trong lúc thời cuộc biến chuyển làm thay đổi hẳn cuộc đời hạnh phúc yên vui của gia đình nàng. Chỉ 3 tháng sau biến cố tháng Tư,1975 - Trân trở thành một kẻ mồ côi cha vì một vụ nổ lựu đạn trong trại học tập cải tạo mà mãi hơn 2 năm sau, mẹ nàng mới được một người quen ở cùng trại tù với bố cho biết tin, để đi tìm mộ chồng với 2 đứa con gái còn thơ dại. Ái chào đời khoảng cuối năm 1975 và như thế số mạng bất hạnh của nó đã định sẵn là vĩnh viễn không bao giờ biết đến người bố của mình ! Định mệnh thật cay nghiệt cũng đã cướp mất đi người mẹ dịu dàng của hai chị em nàng trên đường vượt biển tìm tự do - để chỉ còn một mình Trân bỡ ngỡ dẫn đứa em gái luôn cho ngón tay cái vào miệng mút mặc dầu nó đã được 5 tuổi, đi theo ông bà bảo trợ rời trại tỵ nạn về nước Mỹ, một quê hương đầy ắp tình nhân đạo.

Yêu máu mủ, ruột thịt của mình là bản chất tự nhiên của muôn loài! Nhưng có lẽ vì hoàn cảnh mà Trân yêu em gái của mình hơn tình tỷ muội, có thể nói hơn mạng sống, hơn bất cứ cái gì mà cuộc đời có thể đem so sánh được. Đã bao lần, Trân đã đứng thật lâu ngoài thang máy - chờ cho khô những giọt lệ và vẻ bi thảm trong đôi mắt đỏ ngầu được biến đi nhờ chai thuốc nhỏ mắt Visine thì nàng mới lững thững mở khoá cửa bước vào nhà. Mỗi ngày như vậy, Trân thường nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của Ái với dáng ngồi thẳng lưng bên bàn giấy, đối diện với máy computer với khung cửa màn hình lúc nào cũng dầy đặc chữ bằng tiếng Anh, vì đó là ngôn ngữ duy nhất mà Ái có thể viết được lưu loát và văn vẻ. Năng khiếu văn chương là món quà mà thượng đế ban cho Ái; như để bù đắp sự khiếm khuyết về hình hài mà ngài đã sơ ý khi thổi linh hồn của nó vào cuộc đời ngắn ngủi trên cõi trần đầy những luỵ phiền !...??? Những đoản văn, thơ của nó thường được ngợi khen trong trường học, được đăng báo địa phương - đã khiến cho hàng xóm trong chung cư hãnh diện lây vì nhà văn sĩ tí hon là láng giềng dễ thương của họ. Những tấm ngân phiếu trả tiền nhuận bút khiêm nhường nhưng đầy sức mạnh khiến cho Ái có thể vượt qua từng đêm dài không ngủ ngon được vì trái tim trăn trở. Những đêm trằn trọc, hồi hộp vì nhịp tim bướng bỉnh - Ái đã nhẹ nhàng chuồi ra khỏi cái giường của 2 chị em không một tiếng động và bắt đầu quên hẳn thế giới chung quanh với những nốt gõ nhịp nhàng trên bàn keyboard làm cho khung cửa màn hình lại sáng lên vì ngập tràn những dòng chữ chuyên chở bao nhịp sống của cuộc đời đầy mơ mộng.

Ái đang viết gì thì Trân không thể biết hết được vì công việc hầu bàn của nàng luôn bận rộn ở nhà hàng sang trọng bậc nhất nhì trong thành phố. Với bản tính tỉ mỉ, dịu dàng, lại thêm dáng người thanh tú, nhanh nhẹn và tươi sáng đã giúp Trân luôn lãnh về những khoản tiền tip nồng hậu, khiến cho chỉ trong vòng ít năm lập nghiệp ở thành phố du lịch nổi tiếng đắt đỏ và cộng thêm sự bù đắp của bố mẹ nuôi, Trân đã dành dụm đủ để đặt cọc mua được lại căn hộ hơn 700 bộ vuông trong chung cư yên tĩnh và an toàn này, chỉ cách nhà hàng nơi nàng làm việc 4 dãy phố mà nếu không có gì cần vội vã, Trân vẫn thường đi bộ đến sở làm khi trời không mưa gió. Vốn không có căn bản học vấn, lại thêm cuộc sống trải qua nhiều biến cố đau thương, Trân đã không hề chính thức đến trường một ngày nào từ ngày hội nhập vào nước Mỹ! Trường học thực sự của nàng chính là căn nhà hàng bán cafe và thức ăn nhẹ lúc nào cũng đông khách quen thuộc của ông bà Smith trong khi Ái đi học mỗi ngày. Đó là nơi Trân đã học ăn, học nói, học phong cách và làm việc chuyên cần dưới sự dậy dỗ đầy thương yêu của cả hai vợ chồng gốc Anh có tổ tiên qua Mỹ lập nghiệp đã mấy đời. Thời gian 7 năm qua, hai chị em sống và lớn lên ở nhà ông bà Smith toàn là những chuỗi ngày đầy hạnh phúc. Ông bà không con cái nên dồn hết lòng thương yêu vào hai đứa trẻ mồ côi. Khi kết quả của lần khám sức khoẻ tổng quát đầu tiên phát hiện được sự bất thường trong nhịp tim của Ái, bà Smith đã oà khóc trên vai chồng vì lo sợ phái đoàn phỏng vấn sẽ không cho ông bà nuôi hai chị em; khi mà hoàn cảnh của chúng đang được nhiều người tìm xin con nuôi ở trại tỵ nạn chú ý! Nếu Ái khoẻ mạnh thì bà ăn chắc vì chồng bà dù sao cũng là cựu sĩ quan Hải quân gần 30 năm phục vụ trong quân đội...Tất cả đều nhờ Ái, nó như chủ nợ của bà Smith, đeo cứng trên tay bà từ lúc bà đến cho đến lúc bà phải ra về; mà mỗi lần bà đặt nó xuống vì hết giờ thăm để về khách sạn thì nó khóc thét lên như bị banh da xẻ thịt, nó chạy theo ông bà đến cổng trại, bị nhân viên gác cổng giữ lại, nó bám vào hàng rào kẽm gai nhìn theo khiến hai ông bà không cất chân đi nổi...Rốt cuộc rồi phái đoàn Mỹ cũng phải ký giấy chấp nhận cho hai chị em được làm con nuôi theo hai ông bà về Mỹ. Tình cảm gia đình giữa hai chị em của Trân và ông bà Smith cứ theo thời gian mà đằm thắm nẩy sinh. Làm sao mà quên được hình ảnh từng đêm hai người thay phiên nhau thức trắng, canh từng giấc ngủ của Ái mỗi khi trời đột nhiên trở lạnh; hay quên làm sao được cho dù nhà hàng đang đông khách, bà vẫn nhớ để dục ông bỏ ngang việc để kịp giờ đi đón bé Ái tan trường. Chỉ cần trể năm mười phút chưa thấy bóng dáng hai cha con ngoài cửa thì bà nhấp nhổm không yên, khuôn mặt phúc hậu của bà mất hẳn vẻ tươi vui vì lo lắng ! Vậy mà, chỉ vì mong Ái được sống khoẻ mạnh, ông bà phải chấp nhận sự chia lìa cho hai chị em về Cali - kèm theo những lá thư gửi gấm cho bạn bè tha thiết đến nỗi khi hai chị em nàng vừa đặt chân đến phi trường San francisco, liền được một đám đông những ông bà già Mỹ giương biểu ngữ đón tiếp như hai nhân vật quan trọng và chỉ vài tuần sau, Trân đã được vào làm ngay trong nhà hàng lớn này mà không cần phải qua một buổi phỏng vấn nào. Với lòng thương yêu sâu đậm như vậy, ông bà đã không khỏi choáng váng khi biết tin Ái đang nằm trong danh sách chờ thay tim! Công việc làm ăn chưa thể nào dứt bỏ liền tức khắc nên để ông bà yên lòng, Ái không bao giờ quên gọi điện thoại chào ông bà mỗi buổi sáng sau khi vừa thức dậy...

Vậy mà Trân không ngờ tối nay ngày nghỉ của nàng, lúc hai chi em đang ngồi bên cửa sổ nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn, cùng chia nhau vị ngọt của những thứ trái cây miền ôn đới. Ái thủ thỉ với Trân:

- Chị ơi! giá mà em có điều kiện để đi về Việt Nam một chuyến thì hay biết mấy...

- Sao em lại muốn về Việt Nam???...mình đâu có người thân gì ờ bên đó đâu!

- Em đang viết chung một câu chuyện với một người Việt Nam, họ viết về nơi mình chào đời rất hay khiến em muốn đi để nhìn tận mắt xem có đúng không.

- Em đọc được, viết được tiếng Việt hồi nào vậy?

- Không có, bây giờ tụi em chỉ viết toàn bằng tiếng Mỹ mà thôi,...nhưng em rất muốn học viết được một chút tiếng Việt.

- À ra thế...

Trân kinh ngạc đến ngẩn người ra không biết nói thêm gì nữa. Không biết mặt mà cũng chẳng biết gì về cuộc đời của nhau, thế mà họ lại quen nhau vì thú vui văn học...cùng xây dựng một câu chuyện hư cấu dựa vào sự tưởng tượng đầy mộng ảo mà nhân vật của Ái là ước mơ của nó: Một thiếu nữ tràn đầy sinh lực nhưng luôn phân vân trước cuộc đời muôn vẻ; không biết làm sao để hiểu được sở thích thật sự của mình làm cứu cánh cho ý nghĩa cuộc sống. Còn kia là một người trung niên đã va chạm với phong ba, bão tố trên đường đời đến chai lỳ nhân tính!...Và bắt đầu như vậy... họ thản nhiên cùng nhau kết cấu câu chuyện bằng hai lối sống khác biệt, hai cảnh đời rất xa lạ mà cũng như thực tế bên ngoài, hai nhân vật trong chuyện vẫn chưa có cơ may gặp gỡ với lý do rất đơn giản là hai nhà văn này vẫn còn đang lúng túng, loay hoay dọn đường để tạo một dịp tình cờ cho nhân vật của họ gặp nhau. Không may cho họ, cái dịp tình cờ gặp gỡ vẫn chưa bao giờ được thành tựu vì khi họ vừa nẩy sinh một sáng kiến thì lại đồng thời nẩy sinh thêm một sự mâu thuẩn phi lý được phát giác kịp lúc - khiến cho cái dịp ngẫu nhiên ấy vẫn còn ẩn núp đâu đó để trêu đùa.

- Sao em lại quen biết được người ta vậy?

- Ông ấy gửi thư cho toà báo nhờ chuyển..

- À !!!...

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, Trân không nhìn ra cửa sổ nữa mà xoay mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang rộng mở đến độ chân thành của Ái và dịu dàng hỏi:

- Chị đoán rằng ông ấy là người luôn đưa ra lý do để hai nhân vật trong truyện chưa có cơ hội gặp nhau, phải không em?

- Dạ !...

Trân vội vàng bật lên tiếng cười hồn nhiên để trấn áp vẻ lúng túng bất an của Ái:

- Chị đoán được ngay mà, ông ấy không muốn chấm dứt câu truyện ngắn như thế...vì sẽ luyến tiếc lắm...nếu chị là ông ta... chị cũng làm như vậy thôi, em ạ.

Ái ngồi yên một lúc rồi xích vào gần Trân, nhè nhẹ ngả đầu vào vai của chị mình:

- Bố mình là người như thế nào hả chị?

Trân cảm thấy toàn thân cơ hồ như run lên vì xúc cảm, chưa bao giờ Ái hỏi Trân về bố. Khi hai chi em chụp hình chung, Ái thường trầm ngâm ngắm nhìn tấm hình với một vẻ vô cùng trìu mến, nhưng sau tiếng cười đều thoáng nét suy tư khi Trân bảo rằng :" Chị giống mẹ, còn Ái thì giống y như bố...nếu bố để tóc dài và mặc váy nữa thì người ta sẽ tưởng Ái với bố là chị em sinh đôi đấy !..."

Ái se sẽ hỏi lại:

- Bố mình ra sao hở chị?

- Bố hay cười tươi như em vậy, ngày nào bố cũng ôm mẹ và chị.

- Bố nói chuyện như thế nào hả chị ?

- Y hệt như em vậy...như có ngọn lửa toả ấm ...rất ấm áp...

Nước mắt bỗng từ đâu âm thầm lăn ướt đẫm trên gương mặt của Trân và Ái. Hai chị em yên lặng ngồi bên nhau rất lâu, cho đến khi những ngọn đèn của khu phố thương mãi dưới đường tắt lần vào bóng tối. Chỉ còn trăng và những ngọn đèn sao trời lấp lánh, toả chiếu ánh sáng mông lung vào khung cửa sổ - in bóng 2 người thiếu nữ đơn côi! Ái xoay người cầm bàn tay của Trân đặt lên ngực mình :

- Chị biết không, em vẫn thường ngủ mơ thấy bố ôm em như vậy...trong trái tim của em.

Trân nghẹn ngào khi cảm giác được bàn tay của mình đang đặt trên vết thẹo dài trên ngực người em gái thân yêu dưới làn vải mỏng, nhịp đập mong manh như sương khói của trái tim bịnh hoạn nằm bên trong đó, vẫn âm thầm nẩy lên những nốt nhạc hy vọng của sự sống còn. Ái dịu dàng giữ bàn tay Trân trong đôi bàn tay mảnh dẻ của mình và nhỏ nhẹ nói bằng một giọng nói cương quyết khiến Trân lịm người:

- Em yêu trái tim của em vì em yêu bố mẹ, yêu chị...em không muốn đổi trái tim của ai khác để lấy sự sống vì em sợ; em sẽ biến thành người khác vì vay mượn sự sống của họ...chị có buồn em không?

- Không thể như vậy được đâu em ạ! Trái tim chỉ là phương tiện cho giúp linh hồn sinh hoạt trong thân xác mà thôi. Người hiến tim cho em vì họ không thể dùng đến nó được nữa, nếu em có thể nhận mà không lấy thì có lẽ họ rất buồn!

- Mommy nói với em hồi sáng nay là đã bán được nhà hàng, khi nào huấn luyện và giao tiệm cho họ xong thì ông bà sẽ sang săn sóc cho em, chị đừng lo lắng nữa! Vả lại cho đến bây giờ cũng chưa có ai hiến tim, em hứa với chị sẽ không làm ai buồn đâu. Nhưng chị à, số mệnh mỗi người do trời định, mình phó mặc cho sự may rủi nha chị. Được vui thì mình cứ vui...em thấy chị lo nghĩ hoài à!

Trân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cho đến phút này nàng mới được một chút yên tâm. Bản chất của Ái là như vậy, dầu thế nào thì niềm vui của mọi người thân yêu vẫn luôn là điều quan trọng trong lòng nó. Trân bắt đầu bận tâm suy nghĩ đến người bí mật đang liên lạc với Ái bằng câu chuyện văn chương. Là người từng trải nên có thể ông ta đã tìm hiểu và biết về đứa em gái của nàng nhiều hơn là nó biết về ông ta, nhưng chắc chắn một điều: ông ta không biết rằng sự sống của Ái đang chênh vênh như ngọn đèn trước gió! Nếu biết được...ông có thể đi thăm nó ngay bây giờ chăng -- hay có thể ông ta đang vướng bận một sợi dây ràng buộc gia đình khiến ông không cách nào làm được điều này ? Thật ra nếu muốn liên lạc với ông ta cũng không phải là chuyện khó khăn đối với Trân vì email của hai chị em đều cùng một password là tên của bố mẹ nàng ghép lại; nhưng Trân sẽ không bao giờ yên tâm vì nếu Ái biết được hành động thầm lén này ắt hẳn nó sẽ buồn Trân lắm! Câu viết của Ái gửi cho Trân hôm nào vẫn còn chập chờn trong trí nhớ:" Hãy để số mệnh quyết định mọi việc và hãy vui vẻ với những gì mình đang có." Phải như vậy...Trân nhủ thầm - Dù là người thế nào thì thực tế trước mắt ông ấy đang là người bạn song hành mang đến sự bận rộn và niềm vui sống cho Ái từ bấy lâu nay. Những lúc nàng không thể ở bên cạnh người em gái thân yêu thì niềm an ủi của Ái là sống trong cuộc đời ảo tưởng với hình ảnh của một người con gái khoẻ mạnh đầy nghị lực dư thì giờ và thừa khả năng để kén chọn cho mình một tương lai như ý muốn. Trân còn đòi hỏi gì hơn đối với một người xa lạ mà cho dù có thương em mình đến tận đáy lòng, Trân cũng không thể tạo được cho Ái một niềm hy vọng sống còn như thế!

...Và niềm hy vọng của Trân cũng đã đến vào lúc nàng đang trên đường đi đến nhà hàng, cú điện thoại của bịnh viện mà bao lâu này Trân vẫn thường chờ đợi khẩn cầu trong đau khổ đã đến thật rồi; vậy mà khi người y tá đã cúp máy từ lâu sau khi báo cho nàng chương trình thay tim của Ái sẽ được tiến hành trong vài ngày sắp đến...Trân vẫn còn bàng hoàng như chưa ra khỏi cơn mê. Cả nhà hàng nơi Trân làm việc như bừng lên một niềm vui mãnh liệt...mọi người đều ôm nàng tươi cười trong làn nước mắt nhạt nhoà vì xúc động khi nghe ông chủ thông báo tin mừng của Ái. Bên kia đầu dây điện thoại, Trân cũng cảm giác được bao niềm hạnh phúc qua tiếng nói nghẹn ngào của ông bố nuôi và tiếng kêu thất thanh cảm ơn chúa của bà Smith, người mẹ thật sự trên đời...Nhưng khó khăn làm sao khi Trân ngồi đối diện với Ái để báo một tin tức của chính nó mà không biết trước được nó sẽ tiếp nhận bằng cách nào !

- Em ạ, hồi sáng nay ở trên bịnh viện họ gọi chi...

Ái đang ngồi gõ keyboard chợt ngưng lại...một lúc lâu, nó vẫn ngồi yên một vị thế nhưng cúi đầu xuống thấp hơn khuất vào sau đôi bờ vai mảnh khảnh mà không quay lại nhìn Trân. Trong căn phòng tĩnh lặng của hai chị em, Trân chợt nghe tiếng nói u buồn của Ái như vọng từ một nơi xa xăm nào đến:

- Một sự sống đi vào cõi chết để một cuộc đời được tiếp tục tồn tại...

Câu nói văn vẻ của Ái thốt lên như một tiếng thở than có lẽ đã nằm trong tâm tưởng của nó từ lâu khiến lòng Trân như quặn lại. Ôm chầm lấy đứa em gái bé nhỏ của mình với những giòng nước mắt tuôn đổ chứa chan, Trân cứ ngây người ra không biết nói gì thì chính Ái lại là người vỗ về Trân một cách đằm thắm:

- Chắc chị đã gọi cho mommy, daddy rồi phải không? và chắc chị đã xin nghỉ làm để chuẩn bị chăm sóc cho em trong bịnh viện rồì...

Trân chợt tỉnh táo ngay lập tức như có phép nhiệm mầu, nó đã chấp nhận cuộc giải phẫu thay tim bằng một thái độ bình thản ngoài sự tưởng tượng của nàng...nó đang nhìn nàng với một vẻ hóm hỉnh mà từ lâu mất dấu:

- Hôm nay em không nấu cơm cho chị đâu vì chị về sớm quá, chị tự túc đi nhá...Em muốn dành thì giờ ngồi đây để nghĩ cách viết đoạn kết câu chuyện của em trước khi thay tim vì biết đâu sau này với trái tim khác, em sẽ không muốn kết cuộc như vậy nữa thì sao chị nhỉ ?

Sau khi nhất định phải đặt lên mặt Ái những cái hôn nồng nàn tới tấp cho đến khi nó bật lên tiếng cười dòn và đẩy nàng ra thì Trân mới chịu rút lui vào phòng, trả lại cho Ái bầu không khí yên tĩnh, Ái nói vọng theo:

- Bạn em cũng là lẻ loi lắm, vợ anh ấy bị tai nạn đã mất nhiều năm trước . Anh ấy đang dạy học ở Seattle !

Thì ra là một đồng bọn! Họ biết nhau đến thế cơ đấy! Trân bật cười trả lời:

- Chị biết rồi...là người quý hoá đấy, sau này nếu có gặp sẽ muôn vàn cảm tạ phải không?

- Dạ phải..chị đã hứa rồi thì đừng quên nhé.

Đã từ lâu lắm rồi, Trân chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon lành như đêm qua! Vừa trở mình mở mắt dậy, Trân thấy Ái đang ngồi ở bìa giường âu yếm nhìn mình với một vẻ mặt đầy nét tươi vui. Nàng nhấc đầu ra khỏi gối mỉm cười hỏi:

- Xin lỗi, trông chị ngủ như con heo lười phải không Ái? Em dậy sớm làm gì sao không nằm nghỉ thêm cho khoẻ?

- Em muốn sáng nay mình đi dạo với nhau được không chị? Mom and dad sẽ đến phi trường SFO chiều nay vậy cả nhà mình sẽ cùng đến nhà hàng của chị ăn tối…

Trân ngồi bật ngay dậy nhìn đồng hồ rồi nói:

- Mới hơn 7 giờ em ạ, ngoài đường còn sương mù nhiều lắm, hay là mình đợi một lát đi nhé.

- Dạ, mùa thu sắp tàn rồi...chỉ còn hơn tuần nữa là lễ Thanksgiving, lẽ ra như mọi năm là chị em mình đang ở Chicago. Ở đây mùa thu không lộng lẫy cho lắm phải không chị? Ước gì em có thể nhìn thấy lại mùa thu vàng trên đó...

- Năm sau mình sẽ về sớm hơn em ạ...

Trân bắt Ái phải mặc cái áo coat bông dầy cộm mới cho ra đường; nhưng Ái vừa khoác vào một chút thì nhăn mặt kêu nặng quá và cởi ra liền, nó chỉ chịu mặc thêm một cái áo len, quấn khăn quàng và đội thêm cái mũ dạ. Hai chị em thong thả bước từng bước nhỏ trên con dốc dài, Trân nhớ lại bài hát mà bố hay hát ngày xưa :" Phố núi cao...phố núi dầy sương..." nhưng đi dăm phút không phải trở về chốn cũ mà hai chi em nàng phải dừng chân lại nghỉ vì Ái cảm thấy mệt. Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế mà cả hai cũng lên đến được đầu dốc với khoảng không gian bát ngát xung quanh, đứng trên đây nhìn lại có thể thấy cả một thành phố nguy nga và bên kia là chiếc cầu sơn đỏ Golden Gate lơ lửng mơ màng trong màn sương phủ. Nắng ở nơi này rất xanh xao, không hừng hực như ở vùng đất bên kia bờ đại dương - nơi đã cho Trân những chuỗi ngày thơ ấu trong tình thương yêu của bố mẹ mà cũng là nơi chiếm đoạt hết của chị em nàng những hạnh phúc bình thường. Ái không còn giữ một chút hình ảnh gì về Việt Nam vì lúc đó nó còn quá bé, tâm tưởng của nó chỉ có vòng tay ôm của mẹ. Đột nhiên nó kể cho Trân nghe những kỷ niệm mà nó còn nhớ được của thời thơ ấu, Nó nhớ mẹ có mái tóc dài phủ lưng thật óng ả, mắt mẹ hay nhìn xa xăm và mỗi lần mẹ ôm Ái thì vòng tay của mẹ rất chặt chẽ nhưng Ái không thể nào nhớ được tiếng nói của mẹ vì mẹ rất ít nói! Trân bàng hoàng nhìn Ái, không ngờ rằng nó lại có trí nhớ dai đến như vậy, Ái như đang chìm đắm trong dòng tư tưởng, nó nói trầm trầm và miên man sang đến những kỷ niệm ở Chicago với ông bà Smith thuở ban đầu:

- Chị Trân ạ, lúc đó lần đầu tiên thấy tuyết rơi tụi mình cứ đòi chạy ra ngoài chơi...daddy lấy tạm cái bánh xe hơi cũ cho mình ngồi lên rồi xoay vòng vòng trên tuyết vui ghê chị nhỉ ? Nhưng tối hôm đó hai chị em đều bị nóng sốt làm cho mommy giận daddy đến mấy ngày không nói chuyện.

Đột nhiên Ái nắm tay Trân vừa kéo đi, vừa nói:

- Em muốn mua tặng mommy và daddy áo jackets mới. Lâu rồi chắc họ chẳng có thì giờ đi mua sắm gì đâu phải không chị? mình mua rồi gọi taxi ra phi trường là vừa…Mommy sẽ ngạc nhiên và chắc chắn sẽ cảm động lắm chị nhỉ...

Trân mỉm cười sung sướng ngắm nhìn vẻ linh hoạt đang trở lại với Ái. Khi hai người vào đến tiệm bán đồ thời trang, Trân cứ luôn gật đầu đồng ý bất cứ một kiểu áo nào mà Ái đưa lên hỏi ý kiến nàng khiến Ái xụ mặt, Trân mỉm cười âu yếm nói:

- Đây là quà của em tặng cho họ mà, chắc chắn họ sẽ vui lòng lắm!

Kén chọn mãi Ái mới mua được hai cái áo vừa ý và chịu theo Trân rời khỏi tiệm. Trong lúc chờ đợi đón xe taxi ra phi trường, Trân ngắm nhìn Ái chợt thấy tâm hồn mình cũng đang rộn rã một niềm hy vọng. Khuôn mặt Ái ửng sắc hồng, đôi mắt nó cũng thắm đậm linh hoạt hơn thường nhật và suốt từ lúc đó cho đến lúc chờ đợi chuyến bay của bố mẹ nuôi đáp xuống, nó bắt đầu tưởng tượng và nói cho Trân nghe ước mộng của nó về chuyện trở lại trường học tiếp tục, về chuyến đi thăm Việt Nam với cả gia đình. Ái như một con chim non ríu rít bên cạnh bố mẹ nuôi khi ông bà vừa đến khiến họ mất hẳn vẻ âu lo, mỏi mệt! Ái đòi ông Smith ngồi băng sau chung với nó và đẩy Trân lên ngồi cạnh tài xế với một vẻ biết mình đang được cưng chiều. Con đường về như nhanh hơn vì đầy tiếng cười nói trong xe, mọi người đều đồng ý ghé về nhà nghỉ ngơi xem quà của nhau rồi mới ra nhà hàng ăn tối. Xe taxi vừa đậu lại bên lề đường thì mọi người đều nhìn thấy một người đàn ông Á châu đang đứng bồn chồn nơi cửa chính của khu chung cư bên cạnh một cái vali như mới từ phương xa đến, Ái kêu lên nho nhỏ:

- A, chắc là anh bạn của em bên Seattle qua thăm em đấy!

- Để chị hỏi thăm trước nhé.

Vừa nói, Trân vừa mở cửa bước xuống và tiến về phía người khách lạ. Ông khách cũng vội vàng đi đến gần và ngả mũ xuống chào nàng với một giọng nói Việt Nam trầm ấm:

- Chắc đây là cô Trân chị của Ái phải không ạ? Tôi là người bạn cao niên của Ái, tôi chỉ mới biết tình trạng sức khoẻ của Ái đêm hôm qua nên vội vàng đáp chuyến bay sớm nhất đến đây theo địa chỉ mà Ái cũng vừa cho biết.

Ông đưa cho Trân đọc bức thư mà ông đã in ra từ computer hồi tối qua, khi Trân đang ngủ ngon trong hạnh phúc thì Ái đã viết gửi cho ông vỏn vẹn chỉ có vài dòng: "Anh thân mến, ngày mốt em phải nhập viện để thay tim rồi. Không biết sau khi mổ xong, em có thể thức dậy để làm một con người khác với trái tim mới mẻ này không ? Nếu em chết...xin anh hảy an ủi chị Trân dùm cho em."

Trân chưa kịp trả lời thì tiếng kêu thảng thốt của bà Smith làm cả hai cùng quay lại nhìn vào hàng ghế sau xe taxi. Bố mẹ nuôi của nàng đang run rẩy ôm Ái vừa gục xuống tay bà, khuôn mặt trắng bệch của nó vẫn còn phảng phất một nụ cười thanh thản. Trân khuỵ chân xuống lề đường, mắt vẫn mở to để chỉ nhìn thấy mọi vật như quay cuồng chung quanh - lá thư của Ái vuột ra từ bàn tay lỏng lẻo của Trân và theo làn gió thổi, bắt đầu vật vờ bay xa dần, xa dần trong nắng chiều vàng úa....

Vũ Lan Hoa