Tờ Báo Xuân Đang Ghét

Đ

c mail thầy Soạn trong nhóm KhoaHọcSaigon kể chuyện đi bán báo xuân ở các trường Nữ Trung Học, tôi nhớ ngày xưa quá ! Tôi nhớ cái thuở học trò đầy mộng mơ, lãng mạn và nhớ đến chuyện làm bích báo mỗi độ xuân về. Khi hồi tưởng đến cái thời hoa bướm áo trắng ngày xưa ấy, tôi chợt nhớ đến Huy, nam sinh Nguyễn Trường Tộ, đã vào trường tôi bán báo xuân năm nào ...

Sau khi giới thiệu về tờ báo của trường, Huy đã tiến thẳng đến bàn của tôi, cười duyên với tôi rồi ký tên và đưa tặng tôi tờ báo ấy. Hành động của Huy làm tôi ngượng chín cả người. Lúc ấy, tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà trốn. Đã thế, con bạn ngồi kế bên tôi lại cứ cười khúc khích làm tôi càng ghét Huy, ghét ơi là ghét vậy đó!

Tôi ghét đến nỗi đã vứt đi tờ báo xuân của Huy tặng cho tôi mà không thèm đọc một chữ hay một trang nào cả. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định " phen này phải báo cho gia đình anh ta biết mới được ..."

Trước kia Huy học chung trường với tôi, một trường nhỏ trong Bộ Tổng Tham Mưu. Những ngày đầu chập chững bước vào trung học, từ lớp đệ Thất rồi đến đệ Lục, cái tuổi học trò ngây thơ, hồn nhiên với bạn bè thì tôi đã bị đâu đó ... một ánh mắt ... lúc nào cũng bám theo tôi. Ánh mắt ấy hình như lúc nào cũng lãng vãng quanh tôi làm tôi bực bội và khó chịu. Từ đó, tôi đâm ra ghét Huy và luôn né tránh anh ta vì sợ phải bắt gặp ánh mắt ấỵ

Đến năm đệ Tứ, Huy chuyển qua trường Nguyễn Trường Tộ. Trước khi đổi trường mới, Huy lại càng theo tôi nhiều hơn. Huy cứ lặng lẽ đi theo sau lưng tôi mỗi buổi tan trường về, làm tôi không dám ngó quanh ngó quẩn mà chỉ biết cắm đầu đi thật nhanh. Đó là chưa kể có những lúc tôi chỉ muốn chạy trốn như trốn một người điên.

Đôi khi, Huy giả vờ quăng quả banh trước mặt tôi rồi nhanh chóng chạy theo nhặt để được ngước lên nhìn mặt của tôi. Tôi sợ quá, ước gì có ai đó đến bên tôi để cứu bồ.

Sau khi Huy đổi ra trường ngoài học, tôi mừng lắm vì tưởng là mình đã vứt được một cục nợ. Nhưng vui mừng không đươc bao lâu thì tôi lại thấy hắn ta đứng xớ rớ trước sân nhà mình, mắt cứ nhìn vào như đang tìm kiếm ai đó. Lúc ấy, tôi sợ lắm vì nếu như mẹ của tôi biết thì chắc là chỉ có chết mà thôi. Lúc ấy, tôi thật ghét Huy!

Cho nên, khi bị Huy tặng cho tôi tờ báo xuân trước mặt mọi người, tôi nghĩ mình phải làm gì đó vì hắn ta đã làm cho tôi bị sượng sùng mà không nói nên lời. Tôi quyết định đi gặp bé Loan, em gái của Huy, cùng đi Hướng Đạo với tôi. Lúc ấy, bé Loan đang ở trong đoàn "Chim Non", còn tôi đã lên "Thiếu" rồi. Vào mỗi cuối tuần, chúng tôi đi sinh hoạt Hướng Đạo, nên thuờng gặp nhau. Tôi kể Loan nghe mọi sự và nói với Loan " Em về nói với bố mẹ của em nhé. Chị không thích anh của em đâu, đừng làm phiền chị nữa. Mẹ của chị khó lắm."

Bé Loan lúc ấy chắc là xấu hổ vì anh trai của nó lắm nên về đến nhà nó mách ngay với bố của nó, thế là ...

Tôi bị hắn chặn đường, với khuôn mặt hằn học hỏi tôi tại sao tôi làm vậy, vì hắn đã bị một trận đòn nên thân, còn bị trừng phạt vì cái tội ...

Chiều hôm ấy tôi sợ phát rét, nhưng cũng may, không còn ai làm phiền tôi nữa...

Năm lên lớp 12, tôi đổi ra trường ngoài. Tôi cũng tạm nghỉ Hướng Đạo để lo thi cử Tú Tài, cho nên tôi cũng không vào Bộ Tổng Tham Mưu nữa ...

Vào đại học Khoa Học không bao lâu thì xảy ra biến cố 1975, bạn bè thân của tôi ra đi gần hết. Tôi ở lại, lòng ngậm ngùi, ngày cũng như đêm, với một tâm trạng chán chường. Chung quanh tôi như có một màn đêm bao phủ ...

Thế mà trong những ngày đau khổ ấy... Huy lại đến thăm tôi, lần ấy, tôi đã mời Huy vào nhà, không còn ghét bỏ gì nữa, đứa nào cũng tương lai mù mịt rồi. Gia đình Huy cũng như bao gia đình khác phải dọn ra ngoài Bộ Tổng Tham Mưu, sống lây lất đâu đó. Bố của Huy liêm chính lắm, dù làm chỉ huy trưởng của Trung Tâm Điện Toán, nhưng từ lâu mẹ của Huy cũng ra ngoài chợ, ngồi buôn bán kiếm tiền để phụ chồng nuôi con. Tình cảnh gia đình Huy nay lại càng bi đát hơn!

Huy nói với tôi rằng có thể Huy sẽ đi, và đến để từ biệt, đôi mắt Huy lúc ấy như xa xăm tội nghiệp ...

Tôi đã không có tin tức của Huy từ ngày ấy. Cho đến năm 1982, trong lớp cắm hoa của cô Tuyết ở đường Tú Xương, tôi tình cờ gặp lại Loan. Bây giờ Loan đã là một cô thiếu nữ, nhưng nét xinh xắn vẫn như xưa. Tôi hỏi thăm Huy, Loan cúi đầu xuống nói nhỏ "Anh Huy em mất rồi chị ạ! Anh của em đã mất trên đường đi vượt biên ..."

Chiều Sài Gòn hôm ấy hình như có một màu tang trắng. Tôi cảm thấy lòng mình sao mà buồn và hối hận quá! Tội nghiệp cho Huy, tội nghiệp cho một người bạn của tôi, đã không may mắn trên đường đi tìm bến bờ tự do. Nghĩ tới Huy, tôi lại ngậm ngùi cho số phận của mình. Số phận của tôi rồi sẽ ra sao, nếu như những cuộc trốn thoát không thành công nữa???

Những ngày cuối năm 2009 ( “Đây là câu chuyện thật” )

Lệ Chi