Dzô Trăm Phần Trăm

Dzô Trăm Phần Trăm

Lướt qua trang Khoa Học Sài Gòn, những chấm, phết trong mãng đời thường, nó hay quá nhưng nó buồn quá. Tui không có mãng đời thường mà toàn là những mãng đời không bình thường, không bình thường của thời Khoa Học...

Không bình thường một:

Sáng Chủ Nhật, ngày không nhớ , tháng năm cũng không, một vespa màu xanh, một Lambretta trắng, một Honda đỏ, bốn thằng và một cô, rời sân trường Khoa Học tiến ra Hồng Thập Tự, quẹo trái bùng binh, tiếp tục con đường Hùng Vương để ra Phú Lâm, hướng về lục tỉnh Nam Kỳ.

Vừa qua khỏi cái nơi.., cái chỗ giáp, nữa thành, nữa quê, tui yêu cầu hai chiếc xe đi cùng chạy lên trước, còn tui chầm chậm lại với chiếc Lambretta, mượn của một người bạn. Từ nhỏ đến lớn đi đến đâu cũng chỉ dùng phương tiện đếm thời gian, một giờ, năm ngàn thước (mét), họa hoằn lắm mới dùng xe đạp, mòn không biết bao nhiêu đôi dép Nhựt sản xuất tại Chợ Lớn.

Sung sướng quá cở, chiếc xe thằng bạn vừa thay nhớt châm dầu nên nó êm ru bà rù. Trước mắt là đồng ruộng, lúa đang trổ đòng đòng, gió thổi hiu hiu, thơm quá, hít vài hơi cho thông phổi thì chợt phát hiện ra rằng không phải mùi lúa mạ non, không phải mùi cua đồng, mùi khác cơ... Một cánh tay trắng ngà ngà ôm eo ếch của tui. Đẹp quá! Vài sợi lông măng lất phất bay, sau lưng một cảm giác êm êm, nong nóng, một cảm giác dìu dịu khó tả! À nhớ ra rồi, đằng sau có người…

Là dân Khoa Học, khoa Hóa, nhưng lại bị dị ứng với dầu thơm, cho nên đến bây giờ tui thường năn nỉ bà xã tạm thời đừng xịt dầu thơm nếu đi cùng xe, xuống xe gần vào nhà ai thì hãy “trét” ba thứ đó vào, nhưng lần này lại khác, khác đến chết người, không bị dị ứng vì dầu thơm, ngược lại thì có… Nó thoải mái làm sao, phê phê làm sao, lâng lâng làm sao, nhưng là mùi gì đây? Không phải mùi lúa, không phải mùi xăng, cũng không phải mùi phân bò, phân heo để bón ruộng. Lục tìm mọi góc tận cùng trong ký ức cũng không tìm ra, áp dụng những gì mà các thầy giáo Hữu Cơ, Vô Cơ, Thực Vật giảng dạy? Cũng không phải ...

- Ê! Xức dầu thơm gì mà phê thế ?

Một cái “nhéo” đau thấu trời xanh, một giọng, ngọt như mía lùi:

- Xí, ...có cho em xài dầu thơm hồi nào đâu ...vân vân và vân vân.

Oan ông địa ơi, cô nhờ chở dùm, tôi đi năn nỉ thằng bạn để mượn xe, cho chừa cái tật hay "giựt le". Cho chừa cái tật ăn nói không chịu uống lưỡi, hỏi không suy nghĩ trước sau ... Ông bà mình dặn rồi mà, không uống lưỡi thì bây giờ “tạm uống éo cái lưng” vậy. Phải nai cô ta đến nơi càng sớm càng tốt, tui “vọt”.

Nhịn, nhịn, trăm sự nhịn chín sự lành, một triệu lần nhịn, tui cũng làm tuốt luốt chứ không nhịn thì kiếm đâu ra cho đủ dầu khuynh diệp bác sĩ Tín. Tức muốn lòi báng họng. Tức....tức ơi là tức...Run...run ơi là run! Cái điệu này là ... là cô ta lậm tui rồi! Lại đoán mò.

Thời của tui, Chu Tử cho in bốn tập T: tình, tiền, tù, tội,...không có cuốn “lậm”, chắc cuốn này tui viết chứ ai ? Thôi đúng rồi, sau này ông ta có cho xuất bản một cuốn thuộc loại best seller, chắc là cuốn này, cuốn “Yêu”, nhưng mà ...tình, yêu, lậm ... đâu có khác nhau, vậy mà mình bù trấc. Cắc kè, gà chọi, bây giờ người tui có đủ, da đổi màu, người nổi hột, gió máy nó nhiễm rồi. Không, không phải, cái “sợ” nó nhập đấy. Nhậu thì biết, chứ có biết yêu, ma, quỉ, quái gì đâu? Hồi nào giờ trong tự điển ... rượu ... có thấy mấy chữ đó đâu, toàn là ... gà xối mỡ, lưỡi vịt chiên bơ, cá lóc nướng trui, chứ đâu có thấy mấy cái chữ “T”.

Mới làm tài xế vài cây số mà dính phải của nợ đó mới thấy thật là khủng khiếp, mới thấy sợ, “sợ”. Yêu là gì? Chịu thua. Ma là gì, quỉ là gì? Chịu thua, mùi gì mà làm mình ngây ngất đến thế? Chịu thua luôn. Không cần biết yêu là gì, mùi thì phải tìm cho ra. Phải tìm cho ra. Phải tìm cho ra nếu không sẽ “quê” với đám bạn Thực Vật, học trò thầy P. H. H. Nhưng làm sao đây, giữa đường giữa sá mà, ước gì bây giờ trong phòng thí nghiệm “Sanh lý Sanh Hóa”, thì tha hồ tui thử hết phản ứng này đến phản ứng nọ. Mà sao lại SLSH mà không phải là phòng khác? Ba cái tình, cái yêu, cái lậm, nó không ở “dạng sanh”, “dạng lý” thì là dạng gì, ngu ơi là ngu. Cuối cùng, tui đoán cũng ra, là mùi bùn non, mùi lúa, mùi phân bón ruộng, mùi cua đồng, mùi ... mùi... Thế là xong phần tổng hợp, sung sướng quá, qua mặt thầy S. rồi, “moi” giỏi hơn “toa” rồi “toa ơi”... thầy ơi.

Vù, một cơn gió mạnh làm bạt tay lái, tiếp theo là tiếng nhạc Nhật Trường phát ra từ một chiếc xe đò vừa qua mặt, quan sát những nấm đất lè tè của Đạm Tiên hai bên đường, chợt thấy những bông hoa tim tím, lá như lá me, đụng đến thì khép lại, loại này mọc rất nhiều ở Đại Học Thủ Đức. Đây rồi, tui hít, tui thở, tui quay qua, quay lại, tui làm đủ cả thao tác của “suối nguồn tươi trẻ” . Tui rung lên, ngay chóc rồi, em dấu thế nào được, anh biết em xài dầu thơm hiệu gì rồi? Lại thêm một vết bầm, lại cái giọng:

- Anh mà nói không trúng thì ... cho anh biết tay, tối về nằm ngủ, chỉ nằm ..."sấp" thôi đấy.

Đúng rồi, phải “nằm sấp”, nhưng đừng hù tui cô ơi, tui không ngán đâu, tui ngủ ngáy hà rầm, sấp ngữa, chẳn lẽ tui còn không biết, xóc đĩa tui cũng mù tịt, xập xám tui chạy dài, năm mươi hai thằng lính, giữ bốn tướng, nắm bốn con Ách Xì, mà cứ nghĩ mình đang thua “mười ba chi”, thua “thùng phá xảnh”. Hèn gì ngày xưa Sáu Chi binh xập xám, thua dài dài, có “sáu chi” mà còn bày đặt “binh” với “trận”.

Phân tích với tổng hợp là nghề của chàng, nên sau vài cái hít thở, kiểm chứng lại lần chót, tui tuyên bố một câu chắc nịch như đinh đóng cột gỗ lim:

- Em xài dầu thơm của một loài hoa ... hoa T.T.T. Mùi là mùi TRINH NỮ, ha ha ha...hu hu hu

Cũng từ đó cho đến khi xe qua cầu Bến Lức, Tân An, không phải một cánh tay mà lại là hai cánh tay lận..., em ghì sát người vào tôi, ghì quá mạnh không còn cãm giác, người em rung rung, “còn tui thì run run”, theo nhịp sốc của đường đất vì xe tui quẹo vào bờ đê và còn cách nhà người bạn chừng một cây số, trời nóng, lưng đỗ mồ hôi, rin rít khó chịu, vô lý quá, giữa đồng ruộng gió mát như thế này đổ mồ hôi thế nào được, em khóc...... Sau khi ngồi cùng xe và ôm eo tui khoãng bốn lăm cây số, Sàigòn – Bến Lức em nghĩ rằng em tìm được một nữa phần của em, em nghĩ đến thằng bạn sắp bị cột chân, cột tay, em nghĩ là em cột được “con ngựa chứng trong sân trường khoa học” này, rồi ..., em nhỏ vài hột ....em làm ướt áo tui...

Em lầm, bốn thằng bạn và cô em xuống Bến Lức - Tân An là để đi dự đám cưới một người bạn học Khoa Học quê mãi tận trong ruộng chứ có yêu đương gì đâu. Em có âm mưu, một, hai, xin đi nhờ xe, biết vậy không mượn xe thằng bạn...để giựt “le” !!!

Ngây, tụi tao đi dự đám cưới của mày cùng với Nghiệp dạy bên hóa hữu cơ, Vượng không nhớ khoa nào, một cô em mà tên cô ta mãi bây giờ tui không “làm sao quên được”....dầu ba mươi mấy năm rồi...không gặp, sáu Chi và tui.

Ngây và cô bạn ngồi cùng xe là dân học Cao học bên nhóm thầy Thới, hình như tên gọi là COA ? thì phải, cao học bên thầy Sơn thì tên gọi nổi đình nổi đám hơn: CPOA (cô phải ôm anh...), sau này Ngây và theo học Sư Phạm Nông Lâm Súc nằm trên đường Cường Để. Ra trường, hai người chuyển về dạy ở Long An, và từ đó tui không còn gặp lại nữa.

Một bò, một heo, chín cái chuồng gà đầy nhóc không biết bao nhiêu con, còn vịt, em chăn vịt cho tui biết là khoãng nữa ruộng nếu cho bầy vịt ra đồng lượm thóc. Con trai “rượu” của điền chủ mà, ruộng cò bay thẳng cánh mà, làm đám cưới cho con trai mà, con trai sắp giựt cái bia...phó tiến sĩ mà...

Làng bên cạnh là quê vợ, chơi cha, mời hết hai làng, thằng nào, con nào không đến dự, không đến làm công quả ngày cưới vợ cho con ông, ông lấy ruộng lại, lấy gì mà cày mà nuôi vợ, nuôi con, lấy gì mà nộp lúa cho ông. Ông còn tuyên bố thẳng thừng là không xỉn không cho “đi về”, xạo tổ mẹ, xỉn rồi thì đi đứng thế nào được, chỉ có nước “bò”.

Bây giờ mà ngồi quán Chim Xanh bên Khánh Hội, đâu đó bên ngã ba Hàng Xanh hay chợ Ông Tạ mà ông nói câu đó, thì tui này, xin kết nghĩa với ông ngay, mặc dù ông là ông già thằng bạn, nhưng tại đây mà xỉn thì kẹt, phải về lại Sàigòn trả xe, trả người đẹp với mùi hương trinh nữ cho Sài thành, không được, tui không được xỉn, không xỉn mà cứ về.

Quen ngồi lai rai bò nướng mỡ chài ở góc Lê Văn Duyệt - Hòa Hưng, vài ly với đầu cá lóc hấp, rắc đậu phụng và bún tàu ở đường Bùi thị Xuân, quen đi dự đám cưới ở các nhà hàng Tàu trong Chợ Lớn nhưng chưa khi nào đi dự đám cưới đồng quê miệt vườn. Lạ, cái gì cũng lạ, chủ nhà dựng “sạp” giữa đồng, đâu khoãng mười cái, mái lợp lá dừa nước, không phên, không che, gió “đồng” lồng lộng, chưa một giọt rượu mà hai mí mắt cứ nhắm, đầu nặng chĩu vì cơn buồn ngủ kéo sập đến. Ngủ thế chó nào được, ra rồi, nào húng, nào cải bẹ non, nào hẹ, nào rau càng cua.....đủ thứ rau trên đời tới tấp bày trận, có thế chứ, về quê mà thiếu rau sao được, nhưng lại thấy thiêu thiếu cái gì, thiếu mồi..., không dĩa gỏi ngó sen đầy ấp tôm thịt kia rồi, gà xé phay trộn lá chanh kia rồi, và không bao giờ quên được món “BÒ QUANH ÁNH LỬA HỒNG”, cái thứ bò giá cở ba mươi lăm đô la một ký ? “đoán mò” ?, xắt lác không dày không mỏng, gia vị đầy đủ, xếp thịt lưng lưng tô, đừng xếp nhiều quá, trên thì cháy khét, dưới thì như miếng trầu dập, không ngon. Đặt tô trên đĩa, châm rượu cồn và bật lửa. Thử làm một gắp, nó ngọt làm sao, nó chạy rần rần từ miệng đến bao tử.

Kinh nghiệm chiến trường “nhậu” nhắc nhở tui là “dộng” cho thật nhiều vào, “phá mồi” cho nhiều vào, trám đầy bao tử, sau đó rượu có vào không có chổ “dừng”, nó tiếp tục đi xuống, chịu khó đứng “dựa bờ rào” là xong ngay.

Xong cái ăn thì là cái uống, đi nhậu mà cứ chuyên môn phá mồi, không phải đạo, có điều hơi phiền là rượu vào thì lời ra, rượu vào thì nổ tứ tung, không phân biệt già trẻ, lớn bé, nổ hơn pháo giao thừa và tai hại hơn cả là nổ sang các bàn bên cạnh, và càng về sau càng nố càng ... lảnh đạn .

Tới màn văn nghệ, người ta yêu cầu dân Sài Gòn đóng góp, bốn thằng dân khoa học khô cằn sói đá, làm sao đây ? Chợt nhớ đến em gái hậu phương đi nhờ xe, tay bốc lia bốc lịa đủ thứ hầm bà lằn cho vào mồm, thấy mà chướng con mắt, “Em lên hát đi em”, không...

- Em chỉ hát riêng cho anh thôi hà ... Anh nào... ?

Ai giúp mình đây? Hồi nào tới giờ chỉ biết ca theo những bản nhạc buồn của các ca sĩ như PHQ, GL hay bài D.X., chứ nhạc đám cưới thì tui đâu có biết, bây giờ thì ngon rồi, con gái tui chơi trội, sắm cho bố dàn “KAO RÔ KÊ”, mở máy là “nửa phần” của tui biến mất...chói tai quá ... toàn giọng thuốc lá Bastos đen....

Mất mặt quá dân hoàn ngọc viễn đông ơi, biết vậy rủ Hùng Cường-Mai lệ Huyền đi ăn cưới thì mình tha hồ rung đùi... ăn . Nhưng chứng nào tật nấy, có rượu là có nổ, tui hét lên “tui xin đóng góp”. Để qua mặt dân miệt vườn tui chơi ngay vọng cổ nhưng là vọng cổ một câu. Chưa xuống xề, mới vừa giới thiệu thôi mà bà con vổ tay đồm độp, còn hơn là đập muổi Năm Căn - Cà Mau.

(Đục bỏ...):

Chết mụ nội tui rồi, nhằm ngay ngày đám cưới của người ta mà mình thì rống ba cái nhạc đám ma, thôi đành phải chơi câu tiếp không thì ông già thằng bạn cạo đầu.

(Đục bỏ...):

Tui lạy mấy người đừng vỗ tay nữa, mấy người càng vổ tay, thì tim tui càng giựt. Gặp rắc rối rồi, rượu vào nổ bậy vài câu thì từ xa xa hai ông bận đồ bà ba, đầu búi tóc tiến đến bàn nhậu của dân Sài Gòn:

- Xin mời các thầy cụng ly.

Cụng thì cụng, làm một hơi xong, cha thứ hai mời, rồi từ xa sắp một hàng dài dân búi tóc, tui hét lên:

- Sáu Chi, đở đòn dùm...

- Tui không uống nữa, xin mời các ông về ngồi tại bàn, lát nữa tụi này sẽ đến “đá” giao hữu, bốn thằng rời Sàigòn mà chỉ có tui và Sáu Chi biết lai rai. Sáu Chi không đở đòn còn phán một câu chắc nịch.

- Hai thằng “chọi” dân Bến Lức (có đúng không thầy SÁU ?)

Lại nổ nữa, nổ bừa bãi không trúng chỗ. Làm như đá gà đến nơi :”CHỌI ?”.

Túng kế thì phải binh, nhưng lần này thì tui “binh lủng”....

Áp dụng khoa học kỹ thuật nhậu là nghề tui, rớt khoa học “Hóa” chứ nhưng chưa từng rớt khoa học “Nhậu”, “nói dóc tổ”...., tui bay ngay xuống nhà bếp mượn tạm cái tô, cái tô để chứa phở, chứa tròm trèm hơn nửa lít, mấy cha ở ruộng dùng “ly xay chừng”, dân sàigòn dùng “tô”, chạy ra sau hè giựt tạm vài đọt lá bồ ngót, đưa Sáu Chi vài đọt, tui vài đọt, nhai dập dập rồi nuốt, rồi hai thằng đi năn nỉ...

Rượu đế Bến Lức nổi tiếng khắp vùng lục tỉnh, cho nên dân nhậu ở đây thường tự hào là có tửu lượng cao, hai thằng “chọi” dân này chỉ có nước mang đầu máu.

Xuống đây để thưởng thức “hoa đồng cỏ nội” chứ có phải đi “thi” đâu, lần này chắc rớt .....thi ơi là thi, nổ ơi là nổ.

Giựt “con khô mực” đeo từ lúc rời nhà ném đi, cái áo “quết” (veste) trắng mượn của thằng bạn cũng ném luôn cho trống trải, khệ nệ bưng hủ rượu đâu chừng tám mười lít nắp còn khằn kín, sáu Chi cầm tô, tui mở nắp, tui rót rượu, cứ bên người ta một tô, bên phía mình một tô, Sáu Chi một, tui một, “chưa phê”, dóc tổ, chưa uống mà mới nhìn thấy cái tô chứa đầy óc rượu là con run rồi má ơi. Nhưng đúng, chưa phê thật, chắc là nhờ ba cái “đọt lá bồ ngót”.. Ngẫm nghĩ, cái độc nào cũng có thuốc trị, da mặt mụn thì các em xài kem lót, kem ngày, kem đêm, thịt nai đồng quê, dân miền Nam cho là có vị nóng nên giãm nhiệt bằng nước dừa, dân miền Bắc cho là lạnh nên hâm nóng bằng lá mơ, củ riềng, giải rượu thì đúng là lá bồ ngót.

Đám cưới con điền chủ có khác, họ chưng cất rượu với kỷ thuật cao, khằn kín nắp, chôn dưới đất đúng một trăm ngày, không dư, không thiếu, chuẩn bị đám cưới cho con trước ba trăm sáu mươi lăm ngày, chôn rượu phải trước “ba tháng mười ngày”, gặp tui thì chôn rượu “chín tháng mười ngày”, chắc là phê hơn ? Rượu này gọi là Đế Bách Nhật Tân An-Bến Lức.

Sau khi qua được phần thi viết, giờ tới phần thi thực tập, vấn đáp....chắc không xong rồi, (thi viết thì cọp dê được, chứ vấn đáp, thực tập, thì mình phải tự biên, tự diển). Đi thi phải cho ra đi thi, phải có đề, có tựa, thầy S. ra đề thi có cả trăm câu, tui ra đề thi chỉ cần bốn câu, có kèm theo trả lời để khỏi “cọp dê”

“Quét sân ?” một, hai, ba, bốn:

- Các ngài là dân địa phương, tạm gọi là gia chủ, uống trước, tụi này là khách uống sau?

- Rượu quá ngon, không uống rượu mà phải gọi là thưởng thức rượu, cạn tô, hít vào một hơi dài, nén hơi để hâm rượu chừng vài giây, thở nhè nhẹ bằng mủi, kiểu uống này tục gọi là thưởng thức “Ngự Tửu Vua Ban” ?

- Mấy cha phải làm hết tô chứ không được ngưng giữa chừng, uống theo nhạc Hùng Cường-Mai lệ Huyền “một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm” ?

- Cấm đổ rượu, một giọt rượu là một giọt máu mà, cấm cho chó ăn chè ?

Tóm lại là DZÔ.... TRĂM PHẦN TRĂM, hít thở phải đúng bài bản của “Hồng Gia Khí Công”, phạm một trong bốn “câu hỏi” trên thì phía Sàigòn không tiếp. Cái trò chơi “ngự tửu vua ban” tui xài nhiều rồi, hít hơi, ngâm rượu trong bao tử, thở ra nhè nhẹ, hơi này nó có ra bằng mủi đâu các cha, nó xông tận óc, rượu vào nơi nào ra nơi đó, nó vô từ miệng thì nó ra từ miệng, lưởi đưa rượu vào thì bây giờ, rượu đưa lưỡi ra. Thế là từ rụng cho tới rụng, gục cho tới gục, quá đã...đã quá. .....phải công nhận các cha chịu chơi, mời là uống nhưng các cha chơi không đẹp, ai mà đi “đổ rượu” mà lại đổ bằng “miệng” bao giờ, mấy cha này, muốn uống rượu phải theo một khóa Lục mạch thần kiếm, trau dồi “nhất dương chỉ” như Đoàn Dự mới được, ai đời lại ra chiêu “khẩu phun chỉ”, thế vỏ này thì Kim Dung hay Lệnh Hồ Sung với ba chiêu “Độc cô cầu bại”, cũng đầu hàng luôn.

Miền Nam, lục tỉnh, với vài quả ớt hiểm, vài miếng khô sặc, cùng lắm là ba trái cóc, trái xoài, họ lai rai “ĐẾ” từ sáng đến tối, nhưng gặp phải mặt trận của tui dàn ra, bốn mặt giáp công, mấy ông già lục tỉnh chịu trời sao thấu, tui và Sáu Chi áp dụng binh thư Tôn Tử, Hàn Tín, binh thư trận: “NGỰ... NẠP... TỬU”.

Không cần thi vấn đáp mà tụi này được tuyên bố là đậu, đậu thủ khoa mới oai ra phết........?.

Thôi bây giờ tới phiên mình thưởng thức, rượu này không chê vào đâu được, rót ra nó sủi tăm, tăm “mi-ni” đấy, tăm “cực kỳ” nhỏ, đưa sát môi, sát mủi, từng mủi kim châm tê tê, sướng rợn người, so sánh “nụ hôn đầu đời” là một chín một mười, rượu không một tí vẩn đục, trong như hạt “kim cương IS”, mặt nước rượu mờ mờ... ẩn ẩn.. một hình bóng của giai nhân, đẹp không tả được, tui cho là rượu “nước tiên”.

Tìm một chổ hơi kín gió, cũng còn nhớ chứ, nếu không tránh gió, đế vào, gió nhập, còn hơn ma nhập, làm sao lai rai cho tới chiều....

Có tiệc, có tàn, đủ đô, đám Sàigòn giải tán, năm giờ chiều toàn bọn ra về, lại cũng làm bác tài, lại cũng mùi, nhưng mùi lần này là mùi mắm tôm mắm tép chi đó, hình như cô nàng họ.... “nhà mắm” cho nên gặp lòng lợn, dồi trường tha hồ mà chấm...mà mút, mắm nêm, mắm bò hóc, mắm cá sặc, cô ta chơi láng, .... rồi lại cũng.............:

- Anh và Sáu Chi là “THẦY NHẬU” ...và nào là...là

Tui là “thợ nhậu” thì đúng hơn, không dám thưa thốt mà ôm phiền, trên đường đi có “đế” trị vết bầm, đường về, còn đâu “đế” mà xoa với bóp. Tui bịt lổ tai, tui khâu cái miệng, tui nhịn tối đa.

- Hò hơ...dãi dầu con cá nấu canh chua. Bỏ tiêu cho ngọt, bỏ hành cho thơm....kho tiêu...,

kho ớt.., kho hành...., kho ba lạng thịt... để dành......mà để dành cho anh tui......., anh “Sờ” (tê tui)... ....ầu.....ơ....à ....ảnh......ăn.....

Lúc người ta mời hát thì không hát, bây giờ bày đặt.......,. Gia vị nêm nếm cái kiểu chỉ có ma nó ăn,

- Em nấu ăn hay quá......là hay ?...., tiêu, hành, ớt......rất ư là.... hợp khẩu......

Em phán ngay một câu động rừng:

- Khi nào có dịp ghé qua thăm em, em đải anh một chầu lẩu “đầu cá bông lau” ........và cá trê kho tộ.

Cám ơn em, tui ngu nhưng tui không dại, mới quen mới nữa ngày mà em đã học cái thói “quậy” của tui, em định bỏ bùa yêu, thuốc lú, bỏ ngải cô Bảy góc Cao Đạt - Trần Bình Trọng vào nồi canh, đĩa cá rồi ong ỏng cho bà con thiên hạ biết là cô đã giữ được phần hồn của tui sao?? Không, không, không, tui không còn NGU.... NGU.. nữa....em ơi. Tui không bao giờ ghé thăm em ????

(Phần dành riêng....cho sáu Chi........con ma “không” nhà quê......... )

Đến Sàigòn, trả xe, trả “quết”.

Mượn Sài thành cô em mùi “hoa với cỏ” ; trả lại Sài gòn, em gái với gia vị “canh chua”..?.

Hết làm tài xế, tui ngồi xe Sáu Chi , quẹo phải đường Cộng Hòa, quẹo phải Trần Hưng Đạo, quẹo trái cái đường gì đó... là ra hướng cầu chữ Y, đến rồi... dưới chân cầu...

Ê Sáu Chi, trước khi đi Bến Lức tui được biết là chị Tình, em chị Phúc đó mà. Cha mẹ mất sớm phải đùm bọc một đàn em dại, bị bịnh nặng, tui với ông lên giúp người ta chút tiền để người ta nuôi em út chứ bây giờ chỉ bịnh tiền đâu cơm nước các em. Ai chứ cái màn cứu khổ phò nguy thì Sáu Chi làm liền...

Đèn Sài Gòn, ngọn xanh ngọn đỏ, Võ Di Nguy, Phú Nhuận, ngọn đỏ, ngọn mờ mờ, ...dong bườm...thả đáy.

Mùa hè năm sau, mùa phượng đỏ, “lại cái mùa rắc rối”, ngồi quán anh chị Hai Tài, nhâm nhi ly cà phê đen đá, theo dõi trận “cá độ bóng chuyền” của sáu Chi, Hải tặc, bên kia hàng rào kẽm gai, bên hông giảng đường SPCN, lại cũng hai ông già, áo bà ba, đầu tóc búi, khệ nệ nào túi, nào xách, nào vịt bầu, nào mận, nào ổi, v..v.., hai ông già đem quà, tặng dân Sàigòn, ......và cái “mững” này cứ kéo dài năm này, năm nọ, nó chấm dứt không nhận quà nữa khi tui giã từ “Phượng đỏ” của tôi.

Giờ, tui vẫn giữ mãi tấm thịnh tình các ông dành cho tụi này, cám ơn mấy ông già, mười lần như chục, lên thăm tụi này, lúc nào cũng kẹp nách vài xị .... “NƯỚC MẮT QUÊ HƯƠNG” ...

Thúc Soạn Nguyễn, Canada 21th may 2009

TB:

- Những địa danh, tên đường, xin phép xài lại đồ cũ. Thú thiệt không biết địa danh và các đường mới đổi sau này.

- Bài này chỉ có mục đích giúp vui bạn bè, giải tỏa những bực bội sau một ngày làm việc, không có một ẩn ý nào khác.

- Riêng tặng Sáu Chi, “BẠN” đậm nét, trong ngoặc. Đừng bày đặt điện thoại chọc quê tui, ngon thì “bớt...lai rai” đi...

- “Cô em đi nhờ xe Bến Lức”. Cho tui vài dòng email đi ? Không có email của tui , hỏi

web@khoahocsaigon.com

Revisé 23-05-200, NTS