Ca dao tục ngữ

Ca dao tục ngữ:

Làm mai, gánh (lãnh) nợ, gác cu, cầm chầu (trầu)

Trong cuộc đời tị nạn ô trọc này có hàng vạn cái ngu, từ cái ngu lớn cho đến cái ngu nhỏ, không cái ngu nào giống cái ngu nào. Người nào từ nhỏ đến lớn mà không được chửi là ngu thì người đó là “đại ngu”. Cũng nhờ được chửi là ngu thành ra mình không còn ngu, khi mình hết ngu mà người nào còn chửi mình ngu thì người đó ngu.

Trong hai cái ngu đầu và cái ngu cuối cùng thì không đáng nói, chỉ có cái ngu thứ ba là đáng bàn cãi. Gác cu là thú vui thanh nhàn. Giữa rừng sim tím, tím chiều hoang biền biệt, gió thoảng mây bay, lim dim thả hồn vào mộng mị, văng vẳng bên tai lời tỏ tình của chàng hào kiệt và gái thuyền quyên. Tỉnh giấc mộng, cắt đứt dây chuông, cu sập bẫy. Hạ lồng, vác cu về nhà, vặt lông cu, thui cu, quay cu, ăn cu với vài giọt nước mắt quê hương Gò Đen, Bến Lức. Chả thấy ngu chỗ nào cả, vừa trốn việc nhà, vừa được ngủ trưa, chiều về có mồi lai rai, ngu gì chứ ngu như dzầy thì cũng nên ngu.

Đọc ca dao tục ngữ nếu sai một chữ thì nó sẽ thành “tục ngữ”. Có một DVD nhạc, không nhớ là cuốn số mấy, có nàng MC kiều diễm đã dùng sai câu này: Trên đời có bốn cái ngu: làm mai, lãnh nợ, cầm cu, gác chầu. Quỉ thần ông địa ơi, cầm cu mà ngu ở chỗ nào, miễn bàn…

Trở lại làm văn nghệ văn gừng cũng có những trục trặc, làm văn nghệ cũng có bốn cái DẠI:

Làm thơ, phổ nhạc, dạo đàn, viết văn

Một chiều mưa rơi lất phất, dẫn nường vào Mini-Rex xem phim Le passager de la pluie hay là trời nắng chang chang đưa nàng Áo Lụa Hà Đông đi xem phim Plein Soleil do Alain Delon đóng. Tối về chong đèn, nặn đầu bóp trán, phọt ra được vài dòng thơ tình, gởi bạn đọc chơi, DẠI. Đứa con gái vừa có con, cũng vọt thơ đem khoe thiên hạ, vợ cự nự : DẠI

Mẹ sinh ra trong hàng rào tị nạn

Con ra đời bên xứ lạnh tình nồng...

Đầu xuân hoa nở, nhớ vợ, vào dạo vườn hoa. Về nhà xổ thơ, gặp thằng bạn tưởng mình đánh mất gì trong lúc đi dạo phải rao hàng để xin dùm: DẠI

Mỗi dịp xuân về ta nhớ ai

Nhớ em ta lạc lối đi tìm

Tìm ngắm nụ hoa trừ nỗi nhớ

Nhỏ vài giọt lệ tiếc người xưa

Em đến với ta em lại đi

Để lại cho ai nỗi muộn phiền

Có chút niềm vui nay đã mất

Ai người nhặt được trả dùm ta

Không rành về đàn, về nhạc nên không dám bàn, để dành cho ca nhạc sĩ Khoa Học. Chỉ có viết văn thì có chút DẠI, viết dài viết dở: DẠI. Đem tình của riêng mình viết ra cho thiên hạ đọc, thiên hạ xỉa xói vào mụt nhọt: DẠI. Thấy thằng bạn đào hoa, đổi đào xoành xoạch, viết văn ca tụng, bà xã nó đọc trước kiểm duyệt, bạn bị ngủ chuồng heo, nó phone chửi như chọc huyết heo: DẠI. Nhiều khi muốn mua vui làm việc nghĩa, thấy thiên hạ thích chuyện phòng the, bày ra viết văn Playboy, thiên hạ vừa đọc, vừa thích, vừa chửi: DẠI.

Làm thơ ta lãnh cái ngu

Cho nên ráng chịu, trăm thu tiêu điều

Cũng đừng buồn nữa ai ơi

Người đời là thế từ xưa đến giờ

Viết văn cũng dại người ơi

Mua vui thiên hạ, dăm phần mình ôm

Cho nên phải tránh hồng trần

Không văn thơ nữa cho nhàn tấm thân

Vài hàng giúp các bạn “giải phóng” cuối ngày.

TSN, Canada 15 tháng 6 năm 2010