Lặng Lẽ Nơi Này
Lặng Lẽ Nơi Này *
Bài thơ “Em Lễ Chùa Này” của Phạm Thiên Thư là một dĩ vãng buồn dành cho em và tôi vì nó rơi vào định mệnh của hai chúng ta.
Đầu mùa xuân cùng em đi lễ Tàn mùa đông vào chùa bỡ ngỡ
Lễ chùa này vườn nắng tung bay Tiễn đưa em trong áo quan này
Và ngàn lau vàng màu khép nép Từng cội hoa trầm lặng thương nhớ
Bãi sông bay một con bướm đẹp Tóc em xưa tơ óng như mây
Mùa hạ qua cùng em đi lễ Vườn chùa đây vào nằm trong đất
Trái mơ ngon đồi gió mơn man Nép bên hoa đây những hoa vàng
Từ lò hương làn trầm nghi ngút Vườn đào thơm chập chờn cánh bướm
Khói hương thơm bờ tóc em vờn Bướm quơ râu ngơ ngác bay ngang
Rồi mùa thu cùng em đi lễ Mộ của em mộ vừa mới lấp
Có con chim đậu dưới gác chuông Có con chim nào hót trên cây
Hòa lời ca vào làn sương sớm Lời của chim chìm vào tiếng suối
Gió heo may rụng hết lá vàng Suối xanh lơ buồn khóc ai hoài
Vào mùa đông cùng em đi lễ Rồi từ đây vườn chùa thanh vắng
Lễ chùa này một thoáng mưa bay Đến thăm em ngày tháng qua mau
Và ngoài sân vài cành khô gãy Một nụ mai vừa nở trong nắng
Gió lung lay một cánh Lan gầy Hởi em ơi mây đã qua cầu.
Mùa xuân năm Kỷ Sửu 2009, mùng Một Tết, em và tôi cùng đi lễ chùa như thông lệ hằng năm. Em vẫn như độ nào, vui tươi, hiền hòa, xinh xắn và thân thiện, hòa đồng với mọi người. Đầu hạ, em vẫn còn tung tăng sóng nước vùng biển xanh thơ mộng Caribbean, rồi lại lên ngàn với núi rừng bạt ngàn, trùng điệp của Yosemite và Lake Tahoe tuyết phủ. Thế rồi, cuối hạ, em vào bệnh viện suốt mùa thu buồn cho đến giữa đông. Trong những ngày tràn đầy hy vọng trở về nhà, em đã dặn các em chuẩn bị cho ngày Tết, nhưng rồi em lại thốt lên những lời trăng trối: “Khi em mất đi, anh nhớ thiêu em. Còn anh ở nhà một mình chắc là buồn lắm vì thiếu vắng em.” Không ngờ lời trăng trối của em lại là lời báo tử dành cho tôi. Đến giữa mùa đông buồn, em và tôi lại cùng đi lễ chùa và em đã lặng lẽ ở lại nơi này, nương thân nơi chốn thiền môn để đúng như những gì mà em đã trăng trối, dặn dò và lo lắng cho tôi. Nhưng em ơi! Anh đang tìm lại hạnh phúc trong niềm đau tột cùng vì mất em và cũng bởi vì căn nhà của hai đứa mình đầy ắp kỷ niệm với hình ảnh và kỷ vật của em tràn ngập khắp nơi. Dù hình hài em không còn nữa và em đang ở chốn xa thẳm nào đó, nhưng anh vẫn luôn nghĩ rằng em vẫn còn bên anh, hiện diện trong căn nhà của hai chúng ta và em luôn là của anh. Thương em vô vàn. Anh đang sống với những hoài niệm của hai chúng mình. Những hoài niệm đó chính là
“Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
“Xếp tàn y lại để dành hơi **
Mãi mãi yêu em.
Cao Văn Trung
* Lặng Lẽ Nơi Này, mượn từ tựa đề một bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
** Vua Tự Đức khóc Bằng Phi.