Đêm nay vẫn giống đêm rồi
Mùa đông mưa gió em tôi một mình
Xuân đi hè đến vô tình
Rơi rơi chiếc lá lòng mình chiều thu
Buồn ơi một kiếp phù du
Như bong bóng biển sương mù buồn ghê
Ðêm đêm thương nhớ não nề
Lòng trong tượng đá nhớ về ngày xưa
Trời mưa rồi vẫn gió mưa
Em như giọt nước giọt mưa trong đời
Ngậm ngùi bóng đổ nghiêng xuôi
Như con thuyền lạc trôi trôi phương nào
Ngỡ ngàng một giấc chiêm bao
Giật mình giờ đã đi vào xa xưa
Tóc em gió thổi đưa đưa
Ðêm khuya gió rít, hạt mưa quá sầu
Ngồi trong khung cửa đêm thâu
Nghe cây, nghe gió rì rầm âm xưa
Buồn sao giọt nước giọt mưa
Tóc tách trên đá mình như rã rời .
Tôn-Hoài-Phương , 5-11-04