Bài thơ sau đây kỷ niệm một ngày tôi buồn, lái xe ra công viên, rồi đi bộ nhìn mây, nhìn cỏ, nhìn con rạch với rong rêu và nước chảy. Bỗng nhiên trời mưa tôi không chạy kịp về chỗ đậu xe nên cả người bị mưa ướt ...Thôi thì có thân phải chịu … về nhà nhớ lại viết vài dòng thơ :
Bước đi rặng núi ngẩn ngơ
Làn mây lơ lững trên đồi núi xanh
Nhìn quanh cây cỏ rêu xanh
Nước róc rách chảy bao quanh nỗi sầu
Nỗi sầu chẳng phải một câu
Nói ra ai hiểu nỗi sầu của ta
Ngập ngừng chẳng muốn nói ra
Nói ra e ngại nên ta ngập ngừng
Bầu trời xanh bỗng giăng mây xám
Lòng ta đây vẫn cố vươn lên
Trận mưa đổ xuống thân ta
Có thân phải chịu, có vay phải đành.
Tôn Hoài Phương