Mùa Xuân Sinh Nhật Của Một Người

Mùa Xuân Sinh Nhật Của Một Người ...

Xuân đến mang anh tới cuộc đời, ngày nào nằm khóc ở trong nôi.

Thời gian thoáng chốc bay đi mất,tuổi trẻ, tình yêu, luống ngậm ngùi

Xưa, Hàn Mặc Tử bạn gió trăng, Anh giờ chỉ bạn với nhớ nhung. Anh đem nhung nhớ vào trang giấy, xếp chữ thành thơ gửi núi sông.

"Tổ Quốc Không Gian" đã mất rồi, lời thề phục quốc vào xa xôi, thì nhớ làm chi ngày sinh nhật, giá mà được khóc thuở nằm nôi! Bao năm viễn xứ mãi buồn hiu, mộng ước ngày xưa chẳng có nhiều: giành lại giang sơn từ tay giặc, thôi rồi, mộng ấy trôi mất tiêu!

Biết đời còn lại mấy mùa xuân? Trông vời quê cũ bỗng bâng khuâng, thời gian nhuộm bạc màu mái tóc, lặng nhìn thuyền nhỏ đã sang sông.

Ôm trăng, Lý Bạch tưởng người yêu, Anh ôm thơ cũ nhớ em nhiều. Người ta cầu chúc em hạnh phúc, Anh ước tình em sớm tiêu điều. Anh muốn em rất khổ rất buồn, muốn dòng nước mắt em rơi tuôn, em sẽ không còn cười tươi nữa, Người ấy bên em bạc tựa vôi. Nhưng chỉ là mộng với mơ thôi, em đã vĩnh viễn xa anh rồi. Hình như đôi mắt em lúng liếng, buồn ơi, sao nghe đắng bờ môi.

Sinh nhật mà sao cứ lung tung,

Cứ thương, cứ buồn, cứ mông lung.

Thiên tai, nhân họa đời vốn khổ,

Trăm ngả cũng về một bến "Không"

Thanh Huyền