Tôi Cứ Tưởng Tuổi Già
Bao lo sợ cho mỗi mùa thay đổi
cho những năm dài kế tiếp trôi mau
giữa cuộc đời đầy huyên náo xôn xao
cho gió lớn, cho mưa rơi tầm tả
cho tâm thần tan rã, phân vân
Tôi cứ tưởng tuổi già...đổi bản thân
chỉ là lúc làm mình thêm buồn tẻ
qua mái tóc thưa dần theo năm lẻ
từng vết nhăn, tăng vẻ mặt già nua
Nhưng chợt thấy già nua không có tuổi
chớ buồn phiền mà phải hát vui lên
Cuối đường đời, ngày thư thả lênh đênh
đầy tươi đẹp, nhưng tiếc là quá ngắn
Số ngày qua, sót lại nếu may mắn
tính cho cùng, thì còn chẳng là bao!
Tôi cứ tưởng tuổi già...không tươi sáng
như bầu trời mây xám phủ màu tro
như xuân về hoa vẫn chẳng buồn lo
như vành môi nọ chẳng cho nụ cười
khác chi cây cỏ cọc còi
như lễ không nhạc, như văn không đề
như cây bút nọ chẳng đề họa thơ
Nhưng chợt thấy tuổi già...lòng lắng lại
Sống ngày qua chẳng nghĩ đến ngày mai
Tôi ngừng đếm những tuổi đầu chồng chất
Mặc ngày trôi, tôi nhắc viết họa thơ
Tôi cứ tưởng tuổi già...hồn biến đổi
chẳng thiết còn say ngắm những vì sao
Tim đã chai, mất đi ngọn lửa cao
trong cuộc sống đã bao lần soi sáng
khi bầu trời che phủ bởi màn đen
Nhưng chợt thấy...những hoa hồng đẹp nhất
khoe sắc hoa nở giữa mùa Thu lạnh
Trong cái nhìn say đắm, tôi hít mạnh
mùi hoa thoáng dịu vào sâu đáy lòng
Ước gì giữ được hương lâu, để mong
tô điểm mùa thu cuộc đời .