Phủi Ao Ra Đi - Trần Hữu Chí & Nguyễn Thúc Soạn

PHỦI ÁO RA ĐI

ANH... EM...

Hãy (xích) lại gần đây thêm tí nữa Gió xuân lạnh, áo em mặc đủ ấm

Phút chia tay anh muốn nhủ đôi lời Anh đừng (xích) gần, lấm áo em đi

Để khơi dậy hoa tình vừa chớm nở Em suy-nghĩ kỹ, lòng hơi bức-rức

Chứ vội chi? Em dứt áo chia-lìa !!! Ta chia tay, chấm dứt những ngày vui

EM... ANH...

Em khẽ bảo,…anh, còn gì… gì nữa ? Hồng-trần cát bụi, bao tình nặng

Đừng anh ơi, xin đừng tự dối mình Phủi áo ra đi, chẳng thoát vòng

Đừng giận-hờn đừng oán-trách chi em Yêu thương ràng buộc, trong nổi khổ

Đừng nhỏ lệ khi duyên-tình không trọn Em mong tìm, chổ khác khá hơn

Dầu vẫn biết đường đời còn nhiều nổi Ôi mộng-ảo ! hờn ghen oán-trách

Nỗi đắng cay, nổi nhớ với nổi thương Anh chẳng còn cách giữ em thêm

Nỗi., nhiều gai, nhiều sỏi, nhiều ghềnh Trong tình-yêu nếm mùi cay-đắng

Nhiều, nhiều quá …em làm sao tính được? Anh dặn lòng, chẳng tiếc, chẳng vui

Anh, em…đi…đây, thôi… em đi đây Em cứ đi ! phủi áo mà chi

Em đi…em đi…đi mãi…nghe anh… Nên giữ lại, chỉ chút hương thừa

Can-đảm nhé…anh, em rời…anh đó Những ngày tháng, chứa-chan tình-ái

Đừng trách chi em, đừng hờn chi em… Nhìn lên, vòm hoa Mai rực nở

Anh… ơi… !!!! Thiên-thanh hương thở, nhẹ lòng sao

Hoạ-vận

THÚC - SOẠN NGUYỄN TRẦN HỮU-CHÍ

Québec CANADA Massy FRANCE

08/10/2009 09/10/2009