Hãy Yêu Người Làm Thơ...Dù Dở
Đọc lá thơ anh, em đã khóc
Vì những dòng trách móc, hờn căm
Giận mình sao chọn nhầm chàng ngốc
Thứ "dở hơi", cộc-lốc, cùn-mằn
Lái xe, anh cằn-nhằn em mãi
Bảo quẹo trái, quẹo phải chẳng ngờ
Anh đâu biết nguồn thơ em cạn
Cố tìm đàng ra ngã "mộng thơ"
Đường "thực-tế", giờ anh đã chọn
Cơm, cháo, "mì", họ dọn anh ăn
Còn phần em, có chăng đi nữa
Có lẽ em vẫn chưa dứt nghiệp
Thơ vần đến hết kiếp tằm tơ
Nhìn bầu trời mây mờ che phủ
Muốn phone anh để rủ anh qua
Giọt mưa rơi chan hòa lệ nhỏ
Gặp anh để tỏ rõ thiệt hơn
Anh ơi! Đừng giận hờn thi phú
Hãy yêu thơ, cay cú mà chi
Có lẽ vì thơ em ... quá dở
Nên anh đành nỡ dứt tơ vương
Trong gió lạnh anh thường cảm sốt
Muốn gặp anh chỉ cốt một điều
"Ta chia tay trong chiều mưa gió"
Và em sẽ chọn đó làm đề
Cho tập thơ dành để tặng anh.
TRẦN HỮU-CHÍ
Massy 08/06/2010
Nhân đọc bài viết "Đừng Yêu Người Làm Thơ" của Nguyễn Thị Thanh Dương