Họa thơ “Khép một vầng trăng” của Nguyên Nhung
"Có phải em về? Em của anh"**
Tình thời chinh chiến quá mong manh
Vườn cũ hương thề còn thấm quyện
Mà vầng trăng đã khép một vành
Tuổi xanh vừa chớm nỗi niềm mơ
Hoa chưa hé nhụy, tình còn thơ
Quê hương chìm đắm trong khói lửa
Quay gót chinh nhân khuất bụi mờ
Nỗi niềm riêng hay nỗi đau chung
Người đi nay đã biệt ngàn trùng
Núi sông cách trở tình gởi gió
Mong thoảng đưa về giữa mông lung
Một cõi bình yên giữa phố phường
Tiếng chim ríu rít chốn sa trường
Chỉ có hồn thơ tìm thấy được
Quyện vào hồn nước khắp muôn phương
Năm tháng dần trôi năm tháng qua
Bước chân tù tội chốn quê nhà
Người đi để lại trang nhật ký
Ấp ủ tình chung mộng dưới hoa
Người về có thấu nỗi niềm đau
Nâng niu kỷ niệm một thuở nào
Mảnh trăng còn đó hương còn đượm
Mà người thương giờ ở nơi đâu?
Anh Thơ
**(nguyên văn “Khép một vầng trăng” của Nguyên Nhung)