Giận Hờn

Giận Hờn

Đừng giận hờn chi, hỡi anh yêu,

Tình em chăm chút, thiếu, chưa nhiều?

Nắng sớm, mưa chiều, ai thấu hiểu,

Lòng em u uẩn biết bao nhiêu!

*

Kìa, anh run rẩy, trái tim hao,

Vì đâu buồn bã với âu sầu,

Giòng thơ hư ảo, tình hư ảo,

Đau xót lòng anh, suốt canh thâu?

*

Nàng thơ, mãi thiết tha bên anh,

Giận chi cho héo úa ngày xanh,

Tình em như ánh trăng mười sáu,

Thương yêu, son sắt, giấc an lành.

*

Đã biết bao lần, giận lại quên,

Đời người, sóng gió, chẳng bình yên,

Anh sợ vần thơ, tình mơ mộng,

Làm khổ đời nhau, buổi chớm đông?

*

Chiều nay, mưa rớt mãi bên hiên,

Nhìn mưa, lòng bỗng thấy ưu phiền,

Gió đùa cành lá, xôn xao gió,

Lành lạnh mưa buồn, giọt giọt êm.

*

Nàng thơ vẫn mãi ở bên anh,

Dẫu trăng có hẹn ở đầu cành,

Mây có níu chân nơi sườn núi,

Thơ vẫn là thơ thuở tình xanh!

*

Đừng giận nhé anh, khổ những chiều,

Làm sao nói hết những dấu yêu,

Phôi pha mầu nắng, lòng se sắt,

Phai nhạt ấm nồng, tình hắt hiu!

Phạm Thị Minh Hưng