Nha Trang

Nha Trang

Biển chiều sóng lớn đánh vô

Cuốn theo giọt nắng trắng xô vào bờ

Vết tôi từ thuở ấu thơ

Thời gian lớp lớp bây giờ còn đây

Qua cầu Xóm Bóng mưa bay

Nhịp xe thổ mộ sầu lây lất đời

Ghé Tháp Bà đứng nhìn trời

Ngó vô Cầu Đá nhớ người viễn du

Chèo ra Hòn Yến xa mù

Còn thương cái ngọn trăng lu soi đường

Trăng soi em buổi hoàng dương

Theo người lạc bước trong Phường Củi xưa

Khóc tình biết mấy cho vừa

Treo đầu cành gió biếc đưa vô Thành

Gió đưa tôi xuống Hà Thanh

Viếng người chết trận rừng xanh năm nào

Chừng về gặp lũ mưa rào

Lại trôi giạt chốn lao xao chợ Đầm

Tới đây kêu rượu đậu nành

Không trăng đối ẩm thì đành say thôi

Hòn Chồng xa Hòn Vợ ơi !

Tình tôi ai phụ đứng ngồi thở than

Cái ngày bỏ biệt Nha Trang

Đèo cao Rọ Tượng cao ngang tầm sầu

Hay tại lòng tôi mưa mau

Thấy Nha Trang khóc dưới cầu Hà Ra.

Phan Ni Tấn