MƠ: Em biết đó ... xa quá mà ...
Ước Gì…Tuổi Xuân Quay Lại…
Em có biết lòng anh đang dậy sóng
Sóng dậy từ ngày đó đến ngày nay
Rồi ngày mai ... em hỡi, những ngày mai
Anh mòn mõi mong chờ hình bóng cũ
Anh cứ tưởng quên rồi hình bóng đó
Để dành hơi lây lất tháng ngày qua
Nhưng em ơi, cơn gió lạnh từ xa
Làm ray rức hồn thơ anh muốn gởi
Ôi! Thời gian trôi, dòng đời xuôi ngược
Anh muốn về, gặp lại bến sông xưa
Thăm người em tóc bạc trắng bên thềm
Thăm bến đò, bến nước với vầng trăng
Nhưng em ơi, quê mình xa mù quá
Chiều bên đây anh len lén ngồi mơ
Mơ ngày xưa, mơ hai đứa đến trường
Mơ muôn đời, mơ kiếp kiếp, mơ em…!!!
Cnd-TSN- 4 tháng 11 năm 2010
(tặng người xưa còn ở lại quê nhà)
Ước gì lứa tuổi đôi mươi,
Quay về để gặp lại người năm xưa,
Ước mong còn tuổi mộng mơ,
Giảng đường cắn bút, ai chờ đợi ai.
Mỏng manh như cánh hoa mai,
Nương bên cành trúc, tương lai hẳn là…
Bức tranh đẹp tựa bài thơ,
Bên người năm ấy, giấc mơ tuyệt vời.
Ngày nào mái tóc buông lơi,
Ngày nào người ấy không lời đứng bên,
Bao nhiêu giờ học thân quen,
Hương tóc tỏa nhẹ, gió len giảng đường.
Ngại ngùng nói tiếng yêu thương,
Chờ người thành đạt, bình thường như ai,
Một năm học, bao nhiêu ngày?
Tóc dài cảm mến tình người lặng câm.
Tuy chưa chung hẹn sắt cầm,
Giảng đường Khoa Học quen dần lối đi,
Những chiều học muộn ra về,
Hình như người ấy theo đi bên đường.
Phải chăng là chút tình vương?
Âm thầm nồng cháy, sân trường chờ ai,
Chung quanh rộn rã tiếng cười,
Niềm vui tuổi trẻ, cuộc đời sinh viên.
Tưởng như giấc mộng thần tiên,
Sẽ thành sự thật, duyên không cần lời,
Ngờ đâu sông núi chia đôi,
Người đi biền biệt, không lời nhớ thương!
Gió cuốn giấc mộng bình thường,
Bao nhiêu mơ ước, mưa tuôn thành dòng,
Cuộc đời tựa một dòng sông,
Nước chảy… chảy mãi theo dòng lặng trôi!
Người xưa thật đã xa rồi,
Tóc dài nhuốm bạc bên đời trông mong,
Mối tình Khoa Học lặng câm,
Dư hương còn mãi… nỗi lòng chôn theo…!
Thiên-Thu
Canada, 03-11-2010