Đà Lạt
Nắng lên sưởi ấm con đường
Mây qua dốc nhỏ mưa tuôn tìm về
Thành phố đìu hiu mưa không tạnh
Đỉnh núi Lâm-Viên mây trắng bay
Gặp em chưa hết một ngày
Nhớ em từ thuở chim bay về rừng
Đường lên dốc đá thông chập chùng
Nhà em thấp thoáng sau hàng cây
Có đôi liễu rũ hao gầy
Có em xõa tóc hong đầy tuổi mơ
Mầu tóc đen huyền hay mầu đêm
Buông lơi nhè nhẹ ngón ưu phiền
Nước theo suối tóc dịu êm
Bọt bèo gội rửa nỗi niềm xót xa
Đôi mắt em buồn hơn quạnh hiu
Xa trông vời vợi bóng mây chiều
Giữa vùng cây lá tịch liêu
Ta nghe sóng vỗ, thủy triều gọi tên
Nắng xuyên kẻ lá tìm hơi đất
Tay nắm bàn tay tìm đến nhau
Pensé tím thẫm, lòng đau
Mai kia ở lại, đường nào em đi?
Than-Thở chiều êm, mưa nỉ non
Nhớ câu chuyện cũ lệ rơi buồn
Thương ai cây lá sầu vương
Thương em mưa đổ, chiều buông ngang đầu
Bước chân e ngại, bước chưa về
Hết con dốc nhỏ ngõ chia hai
Mimosa nở cuối ngày
Mong manh như bụi vàng bay trong chiều
Chợ nhỏ, ngày lên, bờ đất ẩm
Bến xe, hàng quán mờ trong sương
Bóng em còn đứng bên đường
Giọt mưa chợt lạnh, như thương má hồng
NCT, San Diego, 4/2001