Muộn Màng

Muộn Màng

Em đứng đó, ngàn hoa thêm rực rỡ

Em bước đi, hoa còn ngẩn ngơ buồn

Trong khoảnh khắc ta sống thời son trẻ

Trái tim khô còn đọng phút giây này

Ngàn năm trước ta yêu em ngây dại

Vạn năm sau ta vẫn mãi hoang mang

Em đến muộn? Hay ta về quá sớm?

Áo mùa đông trĩu nặng cuối con đường

Trung SD

1 Tháng 4, 2010

Cảm tác bài thơ hay của thầy Trần Hữu Chí