Hôm nay ngồi nhớ lại chuyện xưa. Khi còn ở tuổi học trò, tôi và người bạn Lê Quang Dị thường ra bờ sông câu cá (làng Bao Vinh) hoặc ngồi chơi trên bờ đá nhìn xuống dòng sông. Một hôm tôi thấy một hòn đá màu hồng thật đẹp hơi giống cẩm thạch nhưng không có vân. Tôi đã xuống nước lượm lên, ngắm nghía và khen dễ thương quá. Bạn tôi cũng cầm nắm, ngắm nhìn một lúc rồi bạn tôi bảo:“ Mày muốn đem về nhà chơi hay sao? Má mày sẽ nói mày là đồ điên, lớn rồi mà còn chơi đá cuội”. Nói xong nó định ném xuống sông. Tôi cản lại và mơ màng nói đùa với bạn: “Viên đá này khá đẹp biết đâu nó là một nàng tiên bị đày đọa. Thôi mình để nó trên bờ cát khỏi phải lạnh lẽo quanh năm và không thấy mặt trời, có tốt hơn không”. Bạn tôi ngớ ngẩn nhìn tôi. Thấy tôi nâng niu hòn đá màu hồng đặt lên bờ cát và cười vui tươi, không hiểu bạn tôi nghĩ gì nhưng bạn cũng cười to cùng với tôi!… Nhớ lại chuyện trẻ con ngày xưa, hôm nay tôi viết bài thơ:
TÌNH ÐÁ MÀU HỒNG
Ngắm nhìn hòn đá màu hồng xinh xinh
Ôi sao xinh đẹp mà chìm dưới sông
Bao năm hụp lặn buồn không ?
Cuộc đời lạnh lẽo đá trông ngóng gì
Cá xinh bơi lội quanh thì
Rong rêu xin chớ quấn hình đá xinh
Bao năm đá vẫn nguyên hình
Màu hồng vẫn giữ, xinh xinh vẫn còn
Em ơi, em chỉ đá hòn
Chẳng vàng chẳng bạc ai lòng quý em
Anh đây, anh hiểu đời em
Hôm nay anh nắm đưa em lên bờ
Lên bờ em cứ đợi chờ
Ít ra em cũng vui chơi nhìn trời
Ðá xinh trên cát gọi mời
Biết đâu quân tử một đời thương em
Tôn-Hoài-Phương
Sydney, 16-05-03