Một buổi tối có chuyện không vui nên tôi phải lang thang dưới mưa trên hè phố. Đã đi mãi, quá xa nhà, sợ khi mưa lớn sẽ bị ướt cả người nên vội vã quay trở về. Trong lúc đi bộ trên hè phố về đêm trên đường về nhà, đã tình cờ gặp một người con gái đi một mình, hai mắt ướt lệ, có lẽ nàng có chuyện rất đau lòng. Hình ảnh này đã làm tôi xúc động và giúp tôi viết bài thơ :
Ðèn đường phố xá vắng teo
Lâu lâu xe chạy cái vèo, nước văng
Trời mưa, mưa bụi, lăn tăn
Ðêm khuya gió lạnh, cắn răng mặt mày
Mùa đông gió rét mưa bay
Ðường khuya chẳng mấy bóng ai trên hè
Cúi đầu em bước dù che
Còn ta thui thủi theo theo về nhà
Ðoạn đường đi được khá xa
Nhìn em ta thấy lệ sa thành dòng
Phải chăng em khổ trong lòng
Mắt em nhỏ xuống một dòng với mưa
Anh đây đau khổ cũng thừa
Cùng đường anh bước như đưa em về
Mưa sao mưa mãi buồn ghê
Lòng anh chán nản biết về nơi nao
Em ơi, dù khổ thế nào
Xin em can đảm để sao qua ngày
Ôi sao sầu khổ quá thay
Xin mưa rửa sạch khổ cay cho đời.
Tôn-Hoài-Phương
Sydney 4-4-03