“Người Đàng Hoàng”
Nguyễn
Thịnh

Thành
phố du lịch nhưng lại đi ngủ sớm: tiếng xe cộ thưa hẳn, người đi bộ không thấy
ai, luôn cả người bán bánh chưng bánh giò với câu rao hàng độc đáo và tức cười
cũng không còn nghe tiếng rao.
Giờ
này chắc không còn khách – thật ra không phải vì tham công tiếc việc, chẳng
qua: không-biết-về-đâu. Thuộc loại người đi không ai buồn, về không ai mừng,
nên hắn luôn là người ở chỗ làm về khuya nhất. Vậy mà lại được đánh giá tốt:
nhiệt tình – siêng năng. Cho xin…
Thoát
Windows, tắt máy, rút dây cắm điện, dẹp sơ bàn ghế, kêu chủ nhà ra đóng cửa.
Thắp điếu thuốc… hắn rời rã về chỗ trọ.
Đường
vắng thật, lâu lắm mới có chiếc xe chạy qua. Đèn đường vàng vọt chiếu lê bóng
hắn dài lê thê.
Kể
từ lúc trăm mươi ngày Mẹ hắn xong; không còn gì níu kéo lại Sài Gòn… Căn nhà
được Nhà nước cấp cho đã bán rồi và tiền thì cũng cạn láng, thử đến một vài chỗ
nhưng… không được. Được người bạn làm ở Đài Truyền Hình nhận lời đưa vô, nhưng
khi làm sơ yếu lý lịch, đến mục “chỗ ở của mẹ” hắn cứng tay không viết được.
Chợt nhớ vùng này còn có vài người bạn cùng làm chung trong một tòa soạn khi
chưa tách tỉnh biết khả năng mình, hắn mạnh dạn ra đây… biết đâu. Loay hoay,
hắn dạt vô đây, một cửa hàng mua bán máy vi tính, đánh máy và chế bản điện tử,
luôn cả dạy nữa mới ghê!!! Hồi này vi tính và tin học nói chung còn sơ khai
lắm; chính hắn cũng coi như mới xóa mù vi tính mà thôi, may nhờ biết vẽ nên
chuyện trình bày và bố cục chữ hắn rất quen, công chuyện hắn làm rất xuôi chèo
mát mái. Một điều không ngờ: tình cờ hắn đi đúng đường, “Máy móc dù tân tiến
tinh vi cỡ nào thì cũng chỉ là phương tiện, chính nhờ vào đầu óc con người sắp
xếp và điều khiển mới thể hiện, tạo ra sản phẩm có tính mỹ thuật được”.
Hắn
trọ nơi hồi xưa là một khách sạn cũng khá lớn nhưng nay thì… Gió biển ban đêm
lành lạnh. Người gác dan, nằm cuộn mình trong chiếc mền vừa chống muỗi vừa đỡ
lạnh, ngái ngủ gật đầu chào. Hắn bước lên cầu thang lớn giữa nhà, không nhìn
ngang liếc dọc, lên đến tầng một rất nhiều phòng đã có người thuê gần kín đóng
cửa tắt đèn ngủ kỹ, nhìn về phía cửa phòng của chị quản lý thấy vẫn còn mở cửa
mở đèn sáng, cất tiếng chào và hỏi vài tiếng xã giao, đúng là nhà của chị khó
mà đi ngủ sớm được: con cái nheo nhóc năm sáu đứa sàng sàng bằng nhau, đứa bé
nhất còn bồng ngửa.
Tầng
hai hoàn toàn vắng, lên tầng ba, tầng hắn thuê cũng vắng chỉ mình hắn, thỉnh
thoảng mới có người thuê nhưng chỉ vài bữa rồi đi.
Hôm
trước, hội trường tầng hai được người ta thuê để mở vũ trường hay bar gì đó,
“nhân sự” được góp thêm cô gái trẻ có chồng con đang thuê phòng ở đây. Nhìn cô
gái bước sượng sùng trong bộ “đồng phục” vũ trường tự nhiên hắn buồn vô hạn.
Không
biết có phải vì tiết kiệm điện không mà tối nào hắn cũng phải bước trong bóng
tối tù mù, chỉ đến trước phòng hắn mới có được chút ánh sáng trời đêm dọi vào.
Mở cửa phòng nhè nhẹ, bật ngọn đèn bóng tròn, rửa mặt mày sơ sơ rồi tốc mùng
ra, mùng mền khỏi xếp, leo vào giường ngủ…
***
Trưa
nay, theo lịch, phải về nhà để lấy nước dùng, nước được chứa trong chiếc bồn
tắm ngày xưa còn lại; cũng may, hắn làm biếng tắm giặt nên cũng đỡ phiền. Nhìn
mấy con cung quăng nhởn nhơ bơi lội rồi phải múc nước đó đánh răng súc miệng
hắn thấy ớn ớn, nhưng biết làm sao.
Sẵn
dịp hắn cũng tắm, hơn nữa tắm buổi trưa không sợ lạnh. Nhìn xuyên qua cửa sổ, ô
tường ngày xưa người ta đục để gắn máy lạnh, trời xanh ngắt những đám mây trắng
trôi lững lờ. Leo lên thành chiếc bồn tắm nhìn về phía sườn núi – ở đây trên
cao thấy được cả hai trái núi. Cỏ cây trơ trụi vàng cháy, chắc là vì đang mùa
khô. Nhìn ra phía biển, biển cũng xanh ngắt một màu. Người ta đã xây một dãy bờ
thành sát bờ biển để chắn sóng và nước biển văng lên. Khách du lịch muốn thấy
những ghềnh đá sóng vỗ với bọt trắng tung lên rất đẹp… phải chịu khó đi sát bờ
thành.
***
Tối
về, hắn chuẩn bị tinh thần để mò mẩm trong đêm. Không ngờ có ánh sáng chiếu ra
từ phòng bên cạnh. Có người mới thuê. Cố tình đi thật nhẹ sát cửa và lắng tai
nghe… Một lúc lâu hắn mới trở lui, đi thật mạnh và mở cửa khá ồn ào.
Khác
với lệ thường hắn bắt đầu về thêm buổi trưa phân bua là buổi trưa thường là
vắng khách, về nghỉ một chút cho đỡ mệt.
Sau
mấy ngày, “rình rập” rồi cũng có cơ hội tốt. Và những gì sẽ đến phải đến… khi
“người” đàn ông và “người” đàn bà gặp nhau ở chỗ thuận tiện thì “con” xuất
hiện.
***
Một
buổi tối đi làm về muộn, thấy không có ánh đèn. Hơi buồn, nhưng khi nhìn phía
lan can hắn thấy cô gái đang bắc ghế ngồi nhìn xuống đường. Quá cảm động vì lần
đầu được có người chờ…
***
“Con
nhỏ ở gần phòng chú không được đàng hoàng, coi chừng bị nó dụ đó… Tui thấy chú
là người đàng hoàng nên tui mới dám nói.”
!?!?!?
NT -0913158341
|