Khoảng
Trống Chơi Vơi
Ta
lạc vào khoảng trống không tên,
Lòng
hiu hắt, ngẩn ngơ, buồn xa vắng,
Chiều
không nắng, chiều tàn đêm giá lạnh,
Sương
trắng rơi rơi, mờ xóa bóng đêm.
*
Tự
nhiên như hơi thở bỏ quên,
Tiếng
nấc ở đâu bỗng dưng, thật khẽ
Nỗi
ưu phiền nào, ẩn khuất trong tim,
Thành
tiếng nấc, nhẹ nhàng, như chia sẻ!
*
Đã
nhiều lần, ta bồng bềnh, đơn lẻ,
Nghe
xót xa lòng, mộng mị, tái tê,
Từ bao giờ, quạnh hiu, trống vắng,
Một
mình ta, lặng lẽ, chông chênh!
*
Ta
bối rối trước thời gian vĩnh cửu,
Trước
không gian vắng lặng, mông lung,
Quán trọ đời, sao vàng võ, lạnh lùng,
Cầu
Số Kiếp đón đưa ai cuối nẻo?
Phạm
Thị Minh-Hưng
|