Cành Hoa Tím Xưa
Người
ta trao tặng hoa hồng đỏ,
Anh gửi cho em hoa tím buồn.
Cành hoa trinh nữ nằm say ngủ,
Giữa
nàng hồng thắm dáng kiêu sa.
Anh kể ngày xưa Ông Vua trẻ,
Rời
bỏ ngai vàng bỏ gấm hoa.
Về
chốn hoang vu cùng mỹ nữ,
Sính lễ trao nàng cánh hoa thơ.
Giữa
rừng hoa tím ru nàng ngủ,
Bên túp lều tranh dệt
mông mơ.
Quân Vương cũng biết yêu, anh nhỉ,
Anh hứa:" Trọn
đời thương nhớ em!"
*
Ngày nọ nghe tin anh có đôi,
Lòng em tan nát chốn xa xôi.
Anh đâu còn nhớ cành hoa cũ.
Nhớ
thuở thần tiên đã nhạt rồi?
Giờ
đây anh ở nơi xa lắm.
Bỏ
lại mình em nỗi đoạn trường.
Không dám cùng em tròn nguyện ước,
Bởi
anh nào phải đấng Quân Vương.
Anh đâu đành bỏ đời hoa gấm,
Và những ngọc
ngà với điện son.
Riêng em như thể hoa trinh nữ,
Cô độc bên đường
không sắc hương.
Em chỉ là hoa vùng đá sỏi
Một
đời mơ mộng chuyện yêu đương
Tình nghĩa trăm năm lời ước cũ
Nhưng rồi mộng ấy đã tơ vương......
Thanh Huyền
Có Những Chiều Buồn
Có những chiều sao buồn
muốn khóc,
Chất ngất sầu dâng tận
đáy lòng.
Người xa muôn dặm còn
trăn trở,
Còn giữ giùm em một mảnh
tình?
Rồi một mai trở thành
cát bụi,
Bước ra đi vào cõi mịt
mùng.
Tình này trả lại cho
sông núi,
Biết kiếp nào đâu sẽ chung đường?
Lệ ướt mi rồi trong nỗi
nhớ,
Xa quá thật xa thuở ban
đầu!
Tình xa xôi cho nên tình
lỡ,
Dám ước mơ gì chuyện có
nhau?
Người xưa không còn bên
nhau nữa,
Khắc Chung vẫn nhớ đến
Huyền Trân.
Vẫn xông pha vượt ngàn
nguy khốn,
Cứu nàng Công Chúa về
quê hương.
Nếu sau đời có làm anh
mỏi,
Xin cũng đi hết phận làm
người.
Mai anh quay gót về chốn
cũ,
Em sẽ chờ anh đến cuối
đời.
Anh ở đâu rồi, em lại
khóc!
Nhớ thương thương nhớ người ở xa.
Trời bắt mình không
duyên tơ tóc,
Mà mãi nhớ hoài nhớ
thiết tha!
Thanh Huyền
Chiếc
Lá Cuối Mùa Thu
Lá
thu rơi hết cành trơ vắng,
Chuyện
xưa buồn lệ ngập mắt nai.
Tình
lênh đênh trôi theo màu nắng,
Bỏ
lại trời hoang lạnh tàn phai.
Ngẩn
ngơ kỷ niệm xưa còn lại,
Thu
chưa tàn vội khóc tương tư. ...
Đời
phiêu lãng anh đi xa mãi,
Đã
mấy thu anh lỗi ước thề.
Mộng
ngày xưa, giờ quên lối cũ,
Chiếc
lá cuối cùng đã bay đi.
Bay
theo bao yêu thương mòn mỏi,
Thu
đến thu đi vẫn đợi chờ.
Thu
về em nhặt từng chiếc lá,
Em
nhớ anh rồi, anh biết không?
Anh
đi đi mãi không về nữa,
Trời
thu vàng úa đến chạnh lòng!
Thanh
Huyền
Làm
thân con gái như dòng nước, biết bến sông nào để ghé sang. Tình yêu vụng dại
ngày xưa ấy, tựa ánh sao rơi giữa đêm trường. Anh nỡ lạnh lùng hờ hững quá, để
tình buồn như tuyết mùa đông. Sầu thương vương đọng trên vành mắt, đành trả lại
đời trong mênh mông.
Anh
phụ tình, tay mang nhẫn cưới, đắng cay này em sống lẻ đôi. Kỷ niệm xanh rêu
hoài vương vấn, nhân thế còn đau nỗi hận sầu. Khóc cho một kiếp tình lận đận, đắm
đuối yêu người đến xót xa. Em sẽ sống một đời hiu hắt, ôm bến sông xưa đợi một
người.
Yêu
dấu xa vời, ai vương vấn? Mùa thu cũng vội bỏ ra đi, mùa đông đem đến trời
sương giá, cho cuộc tình trắc trở phong ba. Anh đã bạc tình theo màu áo, gửi
cho em nước mắt ngậm ngùi. Tim em rạn nứt, giờ tơi tả, tình xưa, nghĩa cũ, trót
muộn rồi.
Chén
rượu giao bôi người uống cạn, anh mang nhẫn cưới ở vòng tay! Em như thuyền nhỏ
rời xa bến, bước đến cuộc đời lắm mưa bay. Vẫn mong anh nói lời tha thiết, dù
cho anh đã lỡ hẹn thề, dù cho anh có đi đi mãi, dù nát lòng em đến suốt đời
....
Một Đời
Đánh Mất
Ngày mai
em theo chồng về xứ khác,
Anh có
buồn có lưu luyến em không?
Em tiễn
em bằng những giòng nước mắt,
Trong tiếng
nổ vang của xác pháo hồng.
Khi ra
đi là dứt tình thuở trước,
Là không
còn nhung nhớ với chờ trông.
Thư anh
gửi lời yêu thương tha thiết,
"Anh
chỉ yêu mình em của anh thôi"
Em yêu
anh tình yêu thời mới lớn,
Nên vội
vàng hoang phí cả con tim.
Không so
đo nên tình không toan tính,
Nên nát
lòng: anh không của riêng em.
Xa nhau
rồi, biết anh còn thương nhớ?
Làm sao
vui khi mình đã mất nhau.
Em bất hạnh
nên cả đời đau khổ,
Vì vấn
vương nên tim mãi nhói đau.
Anh yêu
ơi, sao ngày xưa anh nói,
Lời yêu
em, khi anh chẳng đơn côi.
Để rồi
tình ta buồn không đoạn kết,
Trên đường
đời ta không thể chung đôi.
Ngày mai
em đi, trái tim rướm máu,
Tình muộn
màng nên tình phủ khói sương.
Ngày mai
chắc không ai hoài vương vấn,
Có người
vừa đánh mất một tình thương.
Thanh
Huyền
Mùa Thu,
Ngày Sinh Nhật
Mùa thu
lại đến, rừng thay lá,
Mùa thu
sinh nhật chỉ riêng mình.
Anh ở
nơi nào xa xôi quá,
Gửi gió
mây thôi chuyện của lòng.
Sinh nhật
mùa thu, ngày thiếu nắng,
Mưa
giăng đầy trời, lệ em rơi,
Hư ảo, lạnh
lùng, anh xa vắng. ...
Tình ơi,
sao cứ mãi đơn côi?
Lá vàng
bên cạnh màu hoa đỏ,
Rừng vội
thay màu để đón thu.
Trăng nước
ngày xưa hoài nức nở,
Anh đã
quên rồi chuyện mai sau?
Trời khiến
xui chi mình quen biết,
Rồi đến
khi nào mới gặp nhau?
Mưa thu
giọt buồn rơi thắm thiết,
Mưa có
bao giờ mưa biết đau?
|